Chương 4: “Yêu thầm thật sự không phải là chuyện con người nên làm.”

Không thể để Lâm Trán Lam phát hiện tâm tư của mình, Úc Đồ Từ đã nghĩ thế.

Còn Lâm Trán Lam trừng to hai mắt ở bên cạnh, nôn nóng chờ một câu trả lời.

Nóng, quá nóng.

Rõ ràng đã ăn kem que, nhưng vẫn rất nóng. Lâm Trán Lam từng bước sát gần anh, giọng điệu bức bách khiến Úc Đồ Từ không biết phải nói ra thế nào.

Anh bỏ lại một câu: "Tôi đi làm đây."

Nơi bóng râm bên đường, Lâm Trán Lam bị bỏ lại một mình đang suy nghĩ đi suy nghĩ lại.

Không phải là bạn bè lại vừa không phải thích, Lâm Trán Lam thật sự nghĩ mãi chẳng rõ còn mối quan hệ nào nữa.

Nhưng Úc Đồ Từ đã nói rõ anh và cậu không phải bạn, điều này khiến cậu có hơi buồn.

Vì vậy, Blue đau lòng quyết định không đưa cơm cho Úc Đồ Từ nữa, cũng không gửi tin nhắn cho Úc Đồ Từ luôn.

Úc Đồ Từ bị Lâm Trán Lam đơn phương chiến tranh lạnh. Dưới cái nóng oi bức, thậm chí cả quầy hàng cậu cũng không mở.

Úc Đồ Từ chỉ xem cậu như trẻ con, gây rối mấy ngày là xong rồi. Anh cũng không giỏi dỗ dành người khác.

Soạn một loạt tin nhắn rồi lại xóa hết, anh thở dài, tự mắng mình:

"Yêu thầm thật sự không phải là chuyện con người nên làm."

Úc Đồ Từ liên tục ngủ không ngon giấc, trong đầu anh toàn là nét mặt Lâm Trán Lam. Anh mở điện thoại lên nhìn khung chat, chẳng biết nên nói gì. Sau một thế kỷ tự thuyết phục bản thân, Úc Đồ Từ gửi một cái sticker.

Kết quả, đối phương từ chối tin nhắn của anh.

Anh ngồi dậy khỏi giường, rút một điếu thuốc, bực bội châm thuốc.

Úc Đồ Từ bị Lâm Trán Lam chặn rồi, nhìn dấu chấm than màu đỏ đó, Úc Đồ Từ mất ngủ.

Anh mất tập trung đợi chờ ở công trường, lúc làm việc cũng không nhanh nhẹn, quyết định sau khi giai đoạn công trình này kết thúc, anh sẽ đi tìm Lâm Trán Lam, xin làm hòa.

Nhưng mà, anh không đợi được đến chủ nhật, vì Lâm Trán Lam không bày quầy.

Lúc nhóm công nhân nói với anh, trong mắt trong lòng họ là sự nuối tiếc với món cơm chiên, biết Lâm Trán Lam và Úc Đồ Từ có quan hệ tốt, họ thấy hai người ngồi với nhau mấy lần, nên nghĩ tới chuyện nhờ Úc Đồ Từ giúp hỏi lí do.

Úc Đồ Từ nhìn về phía bầu trời xanh, tự nói: "Hình như em ấy không bày quầy là do tôi."

Lời này vừa thốt ra, Úc Đồ Từ suýt thì bị mấy đồng nghiệp cô lập, bọn họ bắt Úc Đồ Từ đi tìm Lâm Trán Lam.

Từng trò chuyện với Lâm Trán Lam về tình hình của hai căn trọ cho thuê, việc tìm thấy chỗ ở của cậu không phải việc gì khó. Úc Đồ Từ đứng dưới lầu nhà trọ, anh đã thay sang một bộ đồ sạch sẽ, mát mẻ.

Mấy cô gái trong nhà trọ muốn tới hỏi xin thông tin liên lạc của anh, đều bị Úc Đồ Từ từ chối. Một bà cụ ngồi hóng mát ở tầng một, thấy Úc Đồ Từ đợi từ sáng tới chiều, đưa cho anh cái ghế gỗ nhỏ, nói: "Ngồi đi."

Đứng lâu đúng thật là có hơi mệt, nhưng Úc Đồ Từ sợ ngồi thì lời xin lỗi sẽ có vẻ không chân thành, nên từ chối ý tốt của bà.

Anh thản nhiên nói: "Con đợi bạn."

Bà cụ: "Đợi ai vậy."

"Ở lầu ba ạ."

"Ấy…" Bà cụ biết Lâm Trán Lam, cậu bé trắng trẻo mỗi khi ra bày quầy hàng đều sẽ chào bà, "Con tìm bé Lâm hả, nó ở nhà mà."

"Dạ," Úc Đồ Từ nghe được "bé Lâm", nhận ra bà ở đây có thể sẽ có một ít tin tức: "Ở nhà ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!