Chương 1: Cậu sẽ bán cơm chiên

Sau khi bị giảm biên chế, Lâm Trán Lam vừa ý khu chợ đêm Thành Nam, dùng số tiền để dành ít ỏi của mình để chọn một phòng đơn trong tòa nhà cho thuê gần đó, và mua một gian hàng ở chợ đêm.

Cậu hưng phấn tới mức thậm chí không khảo sát xem nên bán cái gì cho thích hợp. Liếc nhìn các chú dì đang buôn bán xung quanh, bán kẹo hồ lô bán dưa muối, còn bán đồ nướng và ma lạt trộn, chua ngọt mặn cay đều đủ cả, chỉ cần rao to một chút, muốn ế khách cũng khó.

Chả trách gian hàng này vẫn còn trống. Lâm Trán Lam do dự hai ba ngày, không thể cướp chén cơm của người ta được. Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Trán Lam quyết định.

Cậu sẽ bán cơm chiên.

Cả con phố này chưa ai bán cơm chiên hết.

Hơn nữa, tay nghề chiên cơm của cậu là hạng nhất. Do hồi còn đi thực tập, cậu không đủ tiền ăn thức ăn nhanh đắt đỏ, tự cậu ở nhà mày mò làm đủ loại mì xào với cơm chiên, rồi mang đến công ty.

Chẳng qua là.

Cậu đã quên mất một chuyện.

Sao mấy cặp đôi, mấy cặp vợ chồng, nhóm bạn thân và sinh viên đại học ra dạo chợ đêm lại có thể mua cơm chiên được cơ chứ.

Thế nên, vào ngày đầu tiên khai trương chẳng hề có một chút hồi hộp, Lâm Trán Lam không kiếm được một đồng lời nào hết.

May mà chợ đêm kéo dài đến nửa đêm về rạng sáng, Lâm Trán Lam cảm thấy mình không thể dễ dàng bỏ cuộc được, vì cái gian hàng này không hề rẻ.

Đại ca bán đồ kho kế bên cậu bán hết đơn này tới đơn kia, Lâm Trán Lam nghiêng đầu nhìn nhóm khách hàng của đối phương, cố gắng học hỏi chút kinh nghiệm ở đó.

Đại ca thấy Lâm Trán Lam cũng trẻ tuổi, tính cách nhút nhát, chắc chắn sẽ không có khách.

Chú đi qua nói với Lâm Trán Lam: "Con không thể như vậy được, con phải rao, rao càng lớn thì càng thu hút được sự chú ý của người ta."

Đại ca quan sát Lâm Trán Lam từ trên xuống, làn da trắng nõn, dáng dấp cũng thanh tú như một miếng ngọc trắng sáng bóng, chú lại dặn dò: "Con ra đằng trước đứng đi, rao to mấy tiếng."

Lâm Trán Lam nghe vậy thì gật đầu, cảm thấy đại ca là một rất tốt bụng, vội chiên một phần cơm chiên thịt bò để báo đáp người ta.

Hai người nhanh chóng trở nên thân thiết. Đại ca nhìn phần cơm chiên trông không ngon lắm, bán tín bán nghi nếm vài miếng.

Vậy mà khi cơm vừa vào miệng, cả lông mày cũng giãn ra, chú khen ngợi Lâm Trán Lam: "Ái chà chà, không ngờ nhóc này cũng giỏi đó chứ."

Hương vị rất ngon, nhưng khẩu phần thì quá nhiều. Khách đến chợ đêm hầu hết đều là đảng đi làm với đảng đi học, nên khẩu phần phải được cân đong hợp lý, không được quá nhiều hay quá ít, cũng không được quá đắt hay quá rẻ.

Cách tốt nhất là lời ít nhưng bán được nhiều.

Bé Lâm thông minh ngộ ra ba gợi ý của đại ca, lập tức hành động:

Một, đổi giá bán cơm chiên.

Hai, mượn cái loa của bác gái hàng xóm.

Ba, đứng trước quầy hàng rồi gào vào loa.

Tất cả đã sẵn sàng, vì tiền và vì cuộc sống, Lâm Trán Lam lấy hết can đảm gào lên tiếng đầu tiên.

"Cơm chiên ngon nhất chợ đêm Thành Nam, ăn là hạnh phúc liền, vừa rẻ vừa đầy tô, các trai xinh gái đẹp ơi mau tới thử đi nè."

Đại ca thấy Lâm Trán Lam xêm xêm tuổi con trai nhà mình, cuối cùng cũng bước được bước đầu tiên, yên tâm rồi vội vàng về buôn bán quầy hàng của mình.

Cứ thế, Lâm Trán Lam rao to năm phút, có mấy nữ sinh đi qua xem, ăn thử vài miếng nhưng lại không mua.

Còn có một nam sinh đi ngang qua cười đùa, trêu ghẹo cậu: "Ai ra đây dạo chợ đêm mà ăn cơm chiên, anh chủ điên rồi à."

Lâm Trán Lam thật sự có hơi nản lòng, kinh doanh quá khó khăn, cuộc sống quá khó khăn, cậu còn bị công ty đuổi việc, sống càng khó khăn thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!