Chương 6: (Vô Đề)

Triệu thứ sử oán hận nói:

"Triệu gia ta không ngờ lại có một nữ nhi bất hiếu như thế, đem cha ruột đặt lên lửa đốt trước mặt mọi người."

Triệu phu nhân rơi lệ nói:

"Vốn là đã nắm chắc hôn sự giữa Thanh Thanh cùng với Tạ tiểu tướng quân, hiện giờ thì xong rồi, nhà chồng tương lai nếu bởi vì chuyện hôm nay mà có ấn tượng xấu với Thanh Thanh, tỉ tỉ như ngươi mới thật sự cả đời này có lỗi với Thanh Thang!"

Triệu Thước vừa mới đưa Thanh Thanh tới hậu viện, đến giờ cũng đã trở lại, lúc này không còn người khác, cuối cùng hắn đã có thể chửi ầm lên:

"Ngươi chính là tai tinh! Nếu Thanh Thanh là muội muội ruột của ta thì tốt rồi!"

Những lời này lập tức khiến cho Triệu Thứ sử và Triệu phu nhân thấy khổ tâm, Triệu Thứ sử thở dài thật sâu, Triệu phu nhân thì khóc hu hu.

Rõ ràng là bọn họ đều cảm thấy, nữ tử ôn nhu ngoan ngoãn như Triệu Thanh Thanh mới nên là nữ nhi thân sinh của Triệu gia, loại hỗn thế ma vương như ta thật sự là kiếp số của bọn họ.

Đêm hôm đó, ta bị phạt cấm túc, sau đó chỉ có thể ở trong viện của mình, không thể đi tới bất cứ chỗ nào đông người.

Tiểu Đào tức giận đến mức giậm chân:

"Vốn tưởng là cha ruột của ta bán con cho kẻ buôn người cũng đã quá mức rồi, hiện tại xem ra cha ta ít nhất cũng biết là ông ta xấu xa, không giống đám người này ra vẻ đạo mạo."

Ta thương hại mà nhìn nàng.

Nàng là một kẻ thành thực, không khiến cho chủ nhân yêu thích, nếu không cũng không đến mức bị bắt tới đây hầu hạ ta.

Trong phủ này cũng chỉ có nàng là tốt với ta.

Nhưng mà không sao, ngoài phủ có rất nhiều người nhớ thương ta.

Đêm đó ánh trăng rất sáng, bồ câu đưa tới thư mà các huynh đệ viết cho ta.

Bọn họ nói: "Đầu gỗ, đã nhận được heo, cũng đã nhận được gà, chúng ta nói với Tướng Quân bảo chúng ta hỏi ngươi ở Triệu phủ có khoẻ không.

Chúng ta hỏi hắn vì sao không tự mình hỏi thì hắn quay đầu rời đi, thật là kỳ lạ.

… Ta thật sự hỏng mất.

Thật ra lúc mới vào quân doanh ta đã yêu thầm Tạ Trạc, tự khắc một cái tượng nhỏ của hắn.

Kết quả là khi hắn kiểm tra quân vụ thì lục soát được.

Hắn hỏi ta: Đây là cái gì?

Ta không dám nhìn hắn, cúi đầu nói linh tinh: Con khỉ

Cũng may, kỹ thuật điêu khắc của ta rất kém, Ta Trạc nhìn kỹ cái tượng nhỏ kia một lát, tin ta.

Ta cho rằng hắn đã sớm ném bỏ thứ này, không ngờ hắn vẫn còn giữ.

Ta đột nhiên cảm thấy xúc động, lấy giấy bút viết hồi âm.

"Nói với tướng quân, ta muốn trở về, ta nhớ mọi người"

Ngày hôm sau, Tạ Trạc tự tay viết thư cho ta.

Hắn nói:

"Đầu gỗ, bao nhiêu người muốn làm tiểu thư của Triệu phủ không được, ông trời đã cho ngươi may mắn này rồi, ngươi phải cẩn thận mà nhận lấy nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!