2.
Ta nghe theo sắp xếp, vội vàng trở về lều trại sắp xếp hành lý.
Đồ vật không nhiều lắm, chỉ có một thanh kiếm, một túi đồ ăn, một bộ áo giáp, mấy thỏi bạc tướng quân thưởng cho ta sau khi lập quân công.
Các huynh để ở bên cạnh tấm tắc nói chuyện với nhau.
"Ta đã nói đầu gỗ là nữ, các ngươi không tin."
"Ta không phải là không tin, ý của ta là cho dù đầu gỗ là nam hay nữ, đều là huynh đệ của ta."
"Xì, đầu gỗ hiện tại sắp đi tới phủ thứ sử cơm ngon rượu say, người ta thèm coi ngươi là huynh đệ ấy!"
"Haizz, đầu gỗ thật là có phúc, thứ sử đại nhân chắc là một ngày có ba bữa sủi cảo ấy nhỉ? Lại còn là nhân thịt."
Ta nhìn đám đại binh quê mùa chân đất này.
Bọn họ cũng ngây ngô cười mà nhìn ta.
Trên mặt mỗi người đều xanh sao, năm nay quân lương rất ít, đồ ăn của mọi người đều không đủ, tướng quân gửi tin cho triều đình muốn lương thảo, cũng không thấy tới.
Mùa đông tới rồi, áo khoác của mọi người đều rách, lộ ra sợi bông mỏng, cũng không có tiền đổi áo mới.
Gió bắc thổi tới, tất cả mọi người đều bị lạnh đến nỗi run rẩy co ro rụt cổ.
Tuy là như thế, giờ phút này bọn họ nhìn ta, trên mặt lại thật sự vui vẻ cho ta.
Mười hai năm qua, chúng ta cùng ở chiến trường chắn đao cho nhau, chịu tên cùng nhau, lấy mạng đổi mạng.
Bọn họ vui vẻ hơn hở mà vẫy tay: Nhớ viết thư!
Ta ngồi trên xe ngựa Triệu phủ.
Bên trong có đệm chăn bọc lụa, đệm Tô Châu màu đỏ thêu chỉ bạc, lò sưởi tơ vàng đốt than bạc, một làn gió ấm khiến cho người say.
Ta bỗng nhiên nhớ tới bài thơ mà tướng quân đã từng đọc cho chúng ta nghe.
Hắn nói:
"Cửa son rượu thịt bỏ đi, trên đường có xương người c.h.ế. t cóng."
Giật mình, ta nhìn phía bên kia xe ngựa.
Ngồi chung với ta là Triệu Thanh Thanh.
Nàng mặc trên người váy lụa rất xinh đẹp, khoác áo lông chồn trắng như tuyết, chán ghét liếc nhìn ta một cái, dịch thân mình cách xa ta một chút.
Khi chỉ có hai người chúng ta, nàng không hề có dáng vẻ mảnh mai yếu ớt kia nữa, địch ý đối với ta bộc lộ ra ngoài.
"Ngươi sẽ không nghĩ là ngươi là con ruột thì sẽ thế nào đấy chứ?" Triệu Thanh Thanh lạnh lẽo mở miệng, âm thanh hơi sắc nhọn một chút,
"Triệu phủ đã làm quan nhiều thế hệ, chính là nhân vật nổi tiếng, ngươi chỉ là người thô lỗ như thế, làm sao xứng làm tiểu thư của Triệu phủ?"
Triệu Thanh Thanh nói liên tục, ta chỉ im lặng.
Không phải ta đang nhường nhịn nàng, mà trong cuộc đời của ta, miệng lưỡi thật sự là việc vô nghĩa.
Giống như là hai nước giao chiến, ngôn quan hai bên nói tối tăm mặt mũi thì lại có tác dụng gì đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!