Ta cười.
"Ngự sử đại nhân có người nhà không?"
Ngự sử im lặng một lát, trả lời:
"Tất nhiên là có, ta có tra mẹ huynh trưởng, cũng có thê tử và ba đứa con."
"Nếu hiện giờ bọn họ gặp nguy hiểm, sẽ c.h.ế. t đi, mà một mạng của ngự sử đại nhân có thể đổi lấy tính mạng của bọn họ, ngự sử đại nhân có nguyện ý không?"
Ngự sử nhỏ giọng nói: Ta nguyện ý.
Ta nhẹ giọng mà cười: Ta cũng nguyện ý.
Huyền Giáp Doanh là nhà của ta.
Vớt chút nước luộc từ Triệu phủ mang tới quân doanh, là trị ngọn không trị được gốc.
Nếu vẫn còn tham quan ô lại, các chiến sĩ vĩnh viễn chịu khổ.
Nếu một mình ta đổ m.á. u có thể giúp cho những người nhà thực sự của ta được an khang, ta cam tâm tình nguyện.
Ngự sử nhìn ta thật sâu.
Hắn đã hiểu.
Hắn lấy ra lệnh bài của Thái Hoàng Thái Hậu, định sử dụng quyền lực của ngự sử.
Nhưng cùng lúc đó, Triệu đại nhân đứng lên, ra lệnh một tiếng, gia tướng Triệu phủ đều vây tới đây.
Bọn họ tay cầm cung nỏ, nhắm ngay ta cùng với ngự sử đứng ở giữa.
Ngự sử khiếp sợ.
"Triệu Đông Chí, ngươi rốt cuộc tham ô bao nhiêu…"
"Mới có thể làm ra việc trực tiếp tru sát ngự sử của triều đình cùng với công thần để diệt khẩu?"
Triệu thứ sử lạnh lẽo nói:
"Đại nhân, đừng trách ta, muốn trách thì trách nghịch tử bất hiếu bên cạnh ngươi, đã liên luỵ tới ngươi."
Hắn phất tay, gia tướng nâng cung nỏ lên, chuẩn bị phóng ra.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, bên ngoài vang lên tiếng móng sắt đạp vỡ mặt đất.
Hạ nhân nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào:
"Không tốt, là Huyền Giáp Doanh…"
Lời còn chưa dứt, thiếu niên tướng quân mặc áo bào đã cầm kiếm đi vào.
Hắn nhìn ta.
Ta nhìn hắn.
Sau một lúc sau, ta nở nụ cười đầy nước mắt nói với hắn.
"Tạ Trạc, Ta muốn đi kinh thành."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!