Chương 37: (Vô Đề)

Khăn quàng cổ rất dày, cũng chỉ trong một cái chớp mắt, đôi môi bị ấn nhẹ.

Nhưng Lê Tốc lại cảm thấy như có người ở trong đầu cô đốt một tràng pháo nổ, trái tim cũng quá mức hoạt bát, đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Sau đó chính là nhột, một cảm giác tê tê dại dại xông thẳng vào trái tim.

Cô vùng vẫy lui về phía sau, suýt chút nữa đã bị dép lê của mình làm vấp ngã, cô vội xoay người lại chạy ra ngoài cửa.

Vừa rồi sau khi ăn cơm tối xong, Tào Kiệt mặc áo lông vũ ngồi xổm ở chỗ cửa, dùng tuyết đọng làm một người tuyết cao chừng bàn tay. Người miền Nam tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, cậu ta đã chụp rất nhiều bức ảnh, ngay cả kim cài áo hàng hiệu trên đỉnh áo lông vũ cũng bị gỡ xuống cắm lên thân thể của người tuyết nhỏ bé.

Cậu ta còn đặt một cái tên vô cùng buồn nôn, đó là Tiểu Tuyết.

Khi cô gái nhỏ cuống quýt chạy trốn đã dẫm bẹp người tuyết kia.

Tiểu Tuyết đã chết.

Cô chạy ra ngoài được vài bước thì đỏ mặt quay trở về, làm lung tung một quả cầu tuyết đặt lên đống tuyết.

Cận Duệ gọi cô một tiếng: "Lê Tốc."

"Cậu, cậu, cậu, cậu, tạm thời cậu đừng nói chuyện với tớ!"

Lê Tốc vô cùng thô bạo làm phần đầu cho người tuyết, sau đó xoay người bỏ chạy.

Cận Duệ nhìn theo bóng dáng hốt hoảng của cô, bắt đầu ngẫm lại bản thân.

Đúng là có chút quá đáng, anh vẫn chưa nói thích con gái người ta.

Cửa phòng chậm rãi đóng lại, vang lên tiếng "Kẽo kẹt", Cận Duệ dựa vào hành lang, quay đầu nhìn về bức ảnh của Trần Vũ.

Trong bức ảnh mẹ anh đang ôm một bó hoa tươi, ánh mắt tràn đầy niềm vui, anh cũng nhẹ nhàng hỏi một câu: "Có phải mẹ đang cười con trai mẹ quá xúc động không? Đúng là con không nhịn được, do con."

Người chơi game cũng có nhiều lúc sẽ nói như vậy, sẽ quy kết những sai lầm trong giao tranh của đoàn đội lên người mình.

Sẽ gửi hai chữ lên khung chat chung: Do tôi.

Lúc này Cận Duệ thật sự cảm thấy hành động này có khả năng sẽ làm Lê Tốc sợ, đúng là trách nhiệm của anh.

Nhưng anh không thể đuổi theo giải thích được, nếu để ông cụ nghe thấy anh hôn cháu gái của người ta, có khi ông cụ sẽ đánh gãy chân anh mất.

Tuy rằng cách một lớp khăn quàng cổ.

Có lẽ, anh nên đi gõ cửa sổ phòng cô?

Dù sao cũng phải dỗ cô, kêu cô đừng sợ, đúng không?

Anh nên giải thích thế nào đây.

Chậc, anh thật sự không nên chơi trò lưu manh.

Cận Duệ chưa từng yêu đương, anh tự nhận là không có kinh nghiệm trong việc dỗ con gái. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng anh quyết định đi gõ cửa sổ.

Anh vừa kéo cửa phòng và đi ra ngoài được nửa bước thì Lê Tốc lại từ trong nhà chạy ra, còn quấn cái khăn quàng cổ thật dày mà anh vừa quấn lên cho cô. Cô xông tới, nắm lấy cổ áo của anh vào kéo anh chui vào nhà.

"Cậu lại đây cho tớ."

"À."

Cận Duệ khom người xuống theo lực độ của cô. Anh bị cô gái nhỏ hùng hổ kéo vào nhà mình, cánh cửa lại "kẽo kẹt" đóng lại lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!