Chương 29: (Vô Đề)

Chuyện trốn học không thành công, lúc ba người chuẩn bị ra cổng trường học thì gặp thầy chủ nhiệm Cao và mấy giáo viên khác.

Thầy Cao dường như đã biết trước kế hoạch của bọn họ, gọi ba người đi theo thầy ấy đến văn phòng.

Cho dù trong lòng sốt ruột đến mức không chịu được, hận không thể lập tức chắp cánh bay đến bên cạnh Sở Nhất Hàm, nhưng ở trong trường học, Lê Tốc vẫn không thể không nghe theo lời của giáo viên.

Cả một đường lo lắng, lông mày cô nhíu chặt, bước chân dường như còn nhanh hơn cả thầy Cao.

Trong phòng làm việc có vài giáo viên đang chuẩn bị bài, trên mấy cái bàn cũ kỹ chất đầy bài tập và bài thi của học sinh. Hạt bụi nhỏ bé lơ lửng dưới nắng sớm, cây lau nhà mới vừa lau qua sàn nhà tràn ngập mùi vị ẩm ướt.

Thầy Cao không lên tiếng, ba người vẫn luôn đứng đó.

Mãi cho đến khi chuông vào giờ tự học vang lên, các giáo viên khác từng người từng người đi làm, thầy Cao mới đóng cửa phòng làm việc lại.

Thầy ấy vỗ vai Triệu Hưng Vượng ở gần thầy ấy nhất, giọng điệu đầy bất lực: "Thầy biết các em định làm gì, có phải là chuẩn bị trốn học không? Cặp sách cũng không cất vào đã trốn đi rồi?"

Dù sao cũng là học sinh do mình dẫn dắt từ lớp 10 tới giờ, tính cách bọn họ như thế nào, trong lòng thầy Cao đều hiểu rõ.

Lê Tốc và Triệu Hưng Vượng muốn làm gì đều viết rõ rành rành lên mặt.

Đặc biệt là Lê Tốc.

Hiện tại trên mặt cô đều là "Em muốn rời khỏi nơi này", "Có chuyện gì thầy nói nhanh lên", "Em có việc gấp", "Thầy đừng làm lỡ chuyện"......

Ánh mắt thầy Cao dừng lại trên mặt Lê Tốc vài giây. Quả nhiên, Lê Tốc không kìm được mở miệng nói: "Thầy ơi, em có thể xin nghỉ! Em có thể tìm ông ngoại để ông giúp em xin nghỉ!"

"Xin nghỉ thầy cũng không đồng ý."

Lúc vừa mới khai giảng lớp 10, thầy Cao đã nói, ngoại trừ những việc mừng trong nhà như cha mẹ tái hôn, tang lễ của người già, nghỉ ốm phải có bệnh án của bệnh viện hoặc giấy xin nghỉ ốm có con dấu của phòng y tế.

Ngoài ra những trường hợp khác, thầy ấy sẽ không đồng ý.

Thầy Cao dễ tính, nhưng vẫn phải có nguyên tắc. Thầy ấy cảm thấy không thể để học trò hình thành thói quen không muốn lên lớp thì sẽ không lên lớp từ cấp ba, nếu không lên đến đại học thì coi như xong, nhất định sẽ học thói xấu.

Việc buông lỏng kỷ luật trốn học như vậy, thầy Cao vẫn rất nghiêm khắc.

"Nhưng Sở Nhất Hàm cậu ấy......"

Lê Tốc vừa mở miệng, thầy Cao đã khoát tay, hít một hơi rồi nói: "Chuyện của Sở Nhất Hàm thầy có nghe nói, buổi sáng ba bạn ấy đã gọi điện thoại cho thầy, sự việc khá là phức tạp, bây giờ các em qua cũng không có ích gì."

Dường như biết bọn họ đang lo lắng chuyện gì, thầy Cao nhỏ giọng nói: "Người không có chuyện gì, không bị xâm phạm, chỉ có điều em ấy bị sợ hãi nên xin nghỉ một tuần để ở nhà nghỉ ngơi."

"Thật ạ? Cậu ấy thật sự không có chuyện gì?" Lê Tốc nôn nóng đến độ tiến lên một bước.

"Yên tâm đi, bạn ấy không có chuyện gì đâu. Ba em ấy nói lúc gặp nguy hiểm, em ấy chạy quá nhanh nên bị vấp ngã, đều là vết thương ngoài da thôi, đừng lo lắng quá."

Lê Tốc cảm thấy cánh mũi đau xót: "Nhất Hàm không có chuyện gì là tốt rồi."

"Em ấy cũng là người báo cảnh sát, rất dũng cảm."

Thầy Cao cởi áo lông vũ ra, treo lên trên giá treo đồ: "Ngoan ngoãn trở về lớp học đi, muốn thăm bạn bè thì buổi tối tan học lại qua đó."

Lúc gần đi, thầy Cao gọi Cận Duệ ở lại, để Lê Tốc và Triệu Hưng Vượng về lớp trước.

Thầy Cao nói Sở Nhất Hàm không có chuyện gì, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng Lê Tốc cũng buông xuống một chút.

Ra khỏi văn phòng, cô dùng sức nhéo Triệu Hưng Vượng: "Cậu lấy đâu ra tin tức ngầm này hả?! Thật sự làm tớ sợ muốn chết, cứ tưởng Nhất Hàm bị làm sao chứ, vừa nãy đầu óc tớ loạn hết cả lên."

Triệu Hưng Vượng không giải thích, xem chừng cũng là thở phào nhẹ nhõm: "Tớ không loạn chắc? Tớ cũng rối loạn cả một buổi sáng, ai bảo mấy người phụ nữ trong tầng kia ăn nói linh tinh. Mẹ của tớ cũng thật là, nói vớ vẩn theo làm gì không biết! Chưa đủ phiền hay sao......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!