Chương 24: (Vô Đề)

"Cận Duệ! Đồ chó này! Xem xem hôm nay tớ có giết cậu không!"

Tiếng rống giận dữ của cô gái nhỏ từ dưới tầng truyền đến, Cận Duệ cười chạy vài bước sau đó dừng lại.

Vì đây là tòa nhà cũ nên không có người quản lý, khi có nắng thì tuyết trên hành lang sẽ tan ra một ít, ngẫu nhiên sẽ chảy vào hành lang lạnh lẽo kết thành miếng băng mỏng.

Anh lo lắng nếu Lê Tốc chạy quá nhanh sẽ bị trẹo chân, nhưng mới đi chậm lại thì cô gái nhỏ đã xông lên vồ lấy anh, bàn tay nhỏ đập một phát vào áo lông vũ của anh, đồng thời hét lên: "Uổng cho đôi chân dài của cậu, cậu chạy trốn chậm thật đấy."

"…À."

Cô nhét bàn tay lạnh lẽo của mình vào trong cổ áo của anh: "Cậu rất sợ lạnh đúng không, cho lạnh chết cậu!"

Hai người vừa đùa nhau vừa đi đến cầu thang bên cạnh.

Lê Tốc thấp hơn Cận Duệ một đoạn, hiện tại cô như treo cả người lên trên người anh.

Tới tầng 4 thì nhìn thấy có người đang xách túi rác xuống dưới tầng, tay phải của Lê Tốc bám lên vai Cận Duệ, tay trái vẫn đang duỗi vào trong cổ áo của người ta, cô không ngẩng đầu lên mà tránh sang bên cạnh cho người ta đi.

Khi đến gần, cô mấy nhận ra đó là dì Lý ở tầng dưới nhà cô.

Dì Lý há to miệng, nhưng Lê Tốc cứ vậy mà quay đầu đi coi như không nhìn thấy gì, vẫn đùa với Cận Duệ và tiếp tục đi lên lầu.

Người xuống tầng có vẻ như không muốn buông tha, giọng điệu không tốt còn cố ý không muốn điều chỉnh: "Trẻ con bây giờ không biết học ai, càng lớn càng không biết lễ phép, nhìn thấy người lớn cũng không thèm chào."

Lê Tốc cũng không thèm nhìn xuống, giọng điệu cũng không hề khách khí: "Nhìn thấy người thì vẫn phải chào, nhìn thấy…"

Cô còn chưa kịp nói tiếp thì Cận Duệ đã che miệng cô lại, sau đó đưa cô đi khỏi nơi đó.

"Che miệng tớ làm gì?"

"Sợ cậu nói "nhìn thấy chó thì không muốn gọi"."

"…Tớ không có nha!"

Thật ra thiếu chút nữa cô cũng nói như vậy, thấy dì Lý là cô lại nhớ đến những lời bịa đặt mà bà ta nói về dì tiểu Vũ, hơn nữa ban nãy bà ta có ý gì thế hả? Có phải còn muốn kẹp dao đấu kiếm làm tổn thương đến Cận Duệ không?

Lê Tốc nghe vậy thì cơn giận lập tức nổi lên.

Nhưng mà bây giờ người cũng đi xa rồi, Lê Tốc nhớ đến việc Cận Duệ gài bẫy nói cô bị bệnh rụng tóc nhiều hơn.

Lửa giận của cô lập tức thay đổi chiều hướng, cô cân nhắc suốt đường đi hai tầng lầu, cuối cùng khi đến tầng sáu mới nghẹn ra một câu: "Sao thế, chó mà tớ nói chỉ có thể là cậu thôi sao?"

Trong nháy mắt cô cảm thấy vô cùng thoải mái!

Oh yeah oh yeah oh yeah!

Ngay sau đó, Lê Kiến Quốc dường như đã nghe thấy giọng nói của bọn họ, ông đẩy cửa ra: "Biết ngay là các cháu sắp về mà."

Ông nhiệt tình đón: "Tiểu Duệ cũng tới à, ông ngoại học làm món trộn cay, các cháu lại đây nếm thử xem."

Lê Tốc dùng ánh mắt uy hiếp, hôm nay cậu không được tới! Cậu dám tới thử xem?

Nhưng Cận Duệ lại như không nhìn thấy, anh trả lời với Lê Kiến Quốc, nói là được ạ.

Lê Tốc thở mạnh một hơi.

Tức giận đến mức đau cả gan.

….

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!