Chương 15: (Vô Đề)

"Bạn cùng bàn, đóng cửa sổ lại, vào lớp rồi."

Lê Tốc quay đầu lại, quả nhiên thầy Cao đã vào lớp, đang đứng trên bục giảng phân phó lớp trưởng đem bài tập in xong phát cho các bạn.

Vừa rồi Phương Lộc Minh nói anh ta muốn đi mua một tập giấy ghi chú, nhìn thấy cô mặt mày ủ rũ nên tới hỏi thăm, kết quả lại đứng đây tán gẫu với cô được một lúc.

Bây giờ đã đến giờ vào lớp rồi, đi đâu tìm mua giấy ghi chú đây?

Dù sao lúc ở hội thao cũng là người ta đưa cô đến phòng y tế, Lê Tốc lấy giấy của mình đưa cho Phương Lộc Minh: "Anh lấy cái này xài tạm trước đi, em phải vào học rồi."

"Vừa may giải quyết được vấn đề cấp bách." Phương Lộc Minh ở ngoài cửa sổ vẫy tay với cô rồi rời đi.

Khi Lê Tốc quay đầu lại, cảm giác Cận Duệ có chút mất kiên nhẫn, cô liếc nhìn chiếc áo khoác dày cộp mà anh đang mặc, đóng cửa sổ lại, nhỏ giọng hỏi: "Cậu lạnh lắm à?"

"Ừm, lạnh."

Tiết Ngữ Văn của thầy Cao vẫn bị Cận Duệ coi như là tiết tự học, một tiết giải quyết tất cả bài tập Toán.

Vừa hết tiết, đúng lúc anh cũng làm xong nên nghỉ giải lao, nhớ tới chiếc kẹo mút mà Lê Tốc tặng, anh vươn tay sờ dưới gầm bàn, chỉ có một xấp bài tập cùng chiếc đồng hồ anh đã tháo ra rồi ném vào bên trong.

Những đồ vật khác, không tìm thấy đâu.

Lê Tốc bên cạnh nửa tiết sau đã ngủ thiếp đi, lúc này mới tỉnh lại, đang mắt nhắm mắt mở uống nước.

Cận Duệ nhìn thấy cô trước khi vào tiết còn hào phóng cho người ta tập giấy ghi chú, nên trong lòng hoài nghi có phải chiếc kẹo mút kia cũng bị cô vung tay quá trán mà tặng cho người ta luôn không.

Không phải nói đó là kẹo mút để chào mừng anh sao?

Anh vươn tay ra.

Lê Tốc vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng đặt chai nước giải khát C100 đã uống một nửa vào trong tay anh.

Cận Duệ có chút không nói nên lời: "Kẹo."

"Kẹo gì cơ? À, đúng rồi."

Lê Tốc lập tức xốc lại tinh thần, nước cũng không uống nữa, miệng cười tủm tỉm, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết nhỏ: "Cậu khá thích chiếc kẹo mút này nhỉ. Vừa rồi khi cậu không có ở đây, tôi bảo Triệu Béo giúp cậu dọn đồ đạc, cậu ta tay chân vụng về, tôi sợ cậu ta làm rơi vỡ kẹo mút nên giúp cậu cất đi, trả lại cho cậu này."

Cô lấy chiếc kẹo mút từ trong cặp sách ra, đặt nó vào lòng bàn tay Cận Duệ.

Chuông vào lớp vang lên, cô chợt nhớ ra điều gì đó, trong tiếng chuông nhích lại gần nói: "Tiết trước tôi thấy cậu đã làm xong bài tập Toán, cho tôi mượn chép bài nhé?"

"Cậu tự mình làm đi."

Cô gái nhỏ không vui: "Tôi vừa cho cậu kẹo xong, cậu ngay cả bài tập cũng không cho mượn? Vậy cậu trả lại kẹo cho tôi đi."

Cô mò mẫm trong gầm bàn của Cận Duệ, nhưng không tìm ra chiếc kẹo mút, "Cậu để ở đâu rồi, trong túi?"

Cô gái nhỏ này vẫn chứng nào tật nấy chạm vào người anh mà không thèm xin phép, bao giờ mới có thể sửa được?

Triệu Hưng Vượng ngồi ở hàng ghế sau lén lút đọc trộm tiểu thuyết, vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lê Tốc đang ngả người, như thể nửa cánh tay bị người ta đánh gãy, dựa về phía Cận Duệ bên cạnh.

Tay còn vươn về phía người ta sờ tới sờ lui.

[Tớ phát hiện đại ca rất ghê gớm nha, hết thả thính đàn anh rồi sờ mó bạn cùng bàn, trái ôm phải ấp đấy!]

Đợi đến nửa tiết sau, Sở Nhất Hàm mới trả lời lại cậu ta một câu:

[Cậu bị bệnh à?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!