Năm phút nghỉ ngơi sau buổi ôn tập sáng sớm không biết từ khi nào đã tự động phân chia cho giáo viên tiết đầu của buổi sáng.
Khi giáo viên dạy Toán bước vào lớp, Lê Tốc mới từ trong khuỷu tay ngẩng đầu lên.
Ngay cả khi mở sách bài tập ra rồi cô vẫn không thể tập trung được, luôn cảm thấy những gì mình vừa nói có chút quá rộng lượng.
Thái độ của Cận Duệ khi vừa trở về Linh Thành, thành thật mà nói, cô vẫn không thể tha thứ cho anh được.
Điều cô tha thứ là biểu hiện không quá đáng ghét trong mấy ngày qua của Cận Duệ.
Nếu khi còn nhỏ anh đã nghe thấy những lời nói quá đáng của dì Trương và dì Lý, sau khi trở về nhìn thấy bọn họ không chào hỏi thì đó cũng hợp tình hợp lý, không có gì sai cả. Ai bảo bọn họ thích khua môi múa mép.
Đổi lại nếu cô là Cận Duệ, cô có thể còn quá đáng hơn thế.
Nhưng Lê Tốc nghĩ đi nghĩ lại, cô thật sự không làm gì khiến Cận Duệ ghét mình, thậm chí một ngày trước ngày mùng Tám tháng Chạp, cô còn bưng một đĩa rau rừng viên do ông ngoại chiên cho Cận Duệ ăn.
Cô đối xử với anh tốt thế cơ mà!
Khi anh trở về, cái dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững kia đáng ra là không nên có!
Cô không thể để Cận Duệ ảo tưởng, để anh cho rằng cô đã bỏ qua những bất mãn trước kia được.
Cô là một người thù dai, vô cùng tính toán.
–
Buổi sáng nhiều nắng, bảng đen phản chiếu ánh sáng, những ô cửa sổ trước phòng học được kéo rèm màu xanh lam.
Ánh sáng xuyên qua lớp vải không quá dày, hắt lên bức tường một bóng xanh mờ ảo.
Lê Tốc thừa dịp lúc cô giáo không chú ý, lấy xấp giấy ghi chú ra viết một câu:
Tôi vẫn chưa tha thứ cho cậu đâu!
Viết xong thì xé nó ra, lặng lẽ nhích người qua dán lên góc bàn của Cận Duệ.
Cận Duệ đang viết một đoạn văn tiếng Anh, cảm giác được động tĩnh liền liếc mắt nhìn góc bàn một cái.
Một miếng giấy ghi chú màu vàng nhạt, trên đó có một dòng chữ nhỏ thanh tú.
Cô nói rằng cô vẫn chưa tha thứ cho anh.
Tha thứ cái gì?
Cận Duệ phải một lúc sau mới hiểu ra, tha thứ mà Lê Tốc nói là đang ám chỉ thái độ của anh đối với cô lúc mới trở về.
Khi trở lại Linh Thành, anh thực sự không định nói chuyện với Lê Tốc.
Nhưng một tuần trôi qua, bản thân Cận Duệ cũng có chút không rõ lắm, có lẽ năm đó anh đã hiểu lầm điều gì đó.
Có một số chuyện không giống như trong ký ức của anh.
Khi còn nhỏ, Lê Tốc vẫn chưa đổi tên, tên của cô là Trương Tốc Tốc.
Trước năm mới, bố cô từ tỉnh thành về mua cho cô một chiếc áo khoác lông vũ màu hồng rất thời trang.
Không giống như những phong cách trẻ con khác thời bấy giờ, trên mũ áo khoác lông vũ có hai tai thỏ dài màu trắng, và một chiếc khăn quàng cổ bằng lông vũ đồng bộ.
Ngũ quan của cô rất thanh tú, đặc biệt là đôi mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!