Cận Duệ chủ động qua đây, Lê Kiến Quốc thực sự rất vui.
Cách một cánh cửa bếp vẫn có thể nghe được tiếng ngân nga đứt quãng của ông lẫn lộn trong tiếng máy hút mùi đã cũ, "Hãy hát lên, chúng ta, quê hương thân yêu, từ nay hướng tới, phồn vinh thịnh vượng…"
Nguyên liệu nấu ăn trong nồi, xẻng sắt và chảo sắt kêu vang leng keng.
Bầu không khí vô cùng ấm áp, nhưng Lê Tốc vừa hỏi cái gì?
"Cậu thật sự đã giết người sao?"
Lê Tốc rất căng thẳng, hai tay đang níu lấy tay áo của Cận Duệ bất giác siết chặt, các khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Cô hỏi như vậy cũng không phải là đột nhiên, mà trong lòng đã sớm suy đoán qua rất nhiều lần.
Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen. vn!
Sáng hôm đó, cô nghe thấy người trong điện thoại tra hỏi Cận Duệ về tung tích của "Cận Hoa Dương", rồi nói rằng anh là kẻ giết người, làm trong lòng Lê Tốc nảy ra vô số suy đoán. Cô biết "Cận Hoa Dương" là tên của ba Cận Duệ, bởi lúc dì Tiểu Vũ nhận được điện thoại của ông, dì ấy thường ngọt ngào gọi ông ta là "Hoa Dương".
Vì vậy, cô lo lắng cho rằng việc "mất tích" của ba Cận Duệ có liên quan đến Cận Duệ.
Còn có vết thương trên thắt lưng anh vẫn luôn khiến cô canh cánh trong lòng…
Nỗi sợ hãi trước những nguy hiểm không rõ, cùng với thái độ hờ hững của Cận Duệ khiến Lê Tốc mãi vẫn không thể hỏi ra miệng.
Hôm nay nếu đã hỏi, cô dự định sẽ hỏi đến cùng.
"Hoặc là nói, cậu giết ba mình rồi sao?" Khi Lê Tốc hỏi câu này, cô có chút căng thẳng đến mức răng run lên cầm cập, càng nói thanh âm càng nhỏ.
Dường như còn mang theo một chút thận trọng, như thể sợ rằng người vừa nhặt lá bắp cải ở ngoài hành lang kia sẽ trở mặt mà giết cô diệt khẩu.
Nhưng người đứng trước mặt rõ ràng không căng thẳng bằng cô.
Cận Duệ thậm chí còn khinh thường cười một tiếng, vẻ mặt vô cùng nhạt nhẽo: "Tôi ngược lại còn muốn như vậy nữa."
Anh nói anh muốn!
Lê Tốc từ nhỏ đã là một con hổ giấy, bình thường chỉ giỏi gào thét, nhưng thực ra gặp gió sẽ ngã liền.
Khi còn nhỏ cũng vậy, cô sẽ thừa dịp người lớn không ở nhà mà thúc giục Cận Duệ lén lút mở TV cho cô xem đĩa CD "Thám tử lừng danh Conan".
Kết quả là khi xem một tập phim "Án mạng trong lâu đài cổ màu xanh", trong mật thất dưới lòng đất của lâu đài cổ có một bộ hài cốt, suýt chút nữa dọa Lê Tốc sợ chết khiếp, còn bóp tím cổ tay của Cận Duệ.
Tuần đó, Cận Duệ phải xin nghỉ học piano với lý do cổ tay bị thương.
Khi Trần Vũ qua đời, không một ai rơi nước mắt vì bà ấy.
Có lẽ Lê Tốc vì chuyện Trần Vũ qua đời mà khóc khiến Cận Duệ cũng mơ hồ cảm động.
Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ có Lê Tốc đã khóc rất to vì cái chết của mẹ anh.
Anh nhìn vẻ mặt của Lê Tốc, đôi mắt cô không dám chớp lấy dù một cái, đủ hiểu trong lòng cô gái nhỏ này đã suy đoán lung tung về anh như thế nào.
Cận Duệ rút ống tay áo ra khỏi tay cô: "Tôi đã hứa với mẹ tôi rằng mấy chuyện vi phạm pháp luật như vậy sẽ không làm. Tôi cũng không phải thần thánh gì, giết người rồi còn có thể yên lành đứng ở đây sao?"
Lê Tốc phản ứng lại trong chốc lát, cảm thấy có lẽ mình đã có chút phản ứng thái quá.
Trong một xã hội pháp quyền, đánh nhau còn phải đến đồn cảnh sát chứ đừng nói đến giết người.
Nếu thật sự anh là "kẻ giết người", liệu người ta còn có thể để anh chạy về Linh Thành không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!