Viên Vũ đọc sách đến uể oải buồn ngủ, Hàng Dục đi từ ngoài cửa vào, rút cuốn sách trong tay cô, đặt lên tủ đầu giường, vặn đèn ngủ nhỏ xuống, nằm lên giường, duỗi tay kéo cô vào trong ngực.
Từ tối qua bắt đầu, anh liền ngủ trong này.
Viên Vũ đuổi không được người, bảo anh ngủ sô pha, anh nói xương cổ không tốt nên không nằm được sô pha, bảo anh ngủ dưới đất, anh nói anh già rồi bị thấp khớp, nằm dưới đất dễ bị lạnh sẽ đau khớp. Viên Vũ biết người này nói dối không trợn mắt, nhưng không đuổi được, chỉ có thể phân nửa giường cho anh, còn xếp vĩ tuyến 38 độ, ai vượt qua vĩ tuyến này, người đó không biết xấu hổ.
Kết quả Hàng Dục không nói hai lời đã nhận danh hiệu này, ôm cô dán sát vào mình cọ cọ, miệng lưỡi vẻ đắc ý: "Anh không biết xấu hổ!"
Viên Vũ: "……"
Trên đời lại có người không biết xấu hổ như thế!!!
Người nào đó không biết xấu hổ giờ phút này đang ôm eo cô, nhịn không được lại đến hôn cô, Viên Vũ né tránh, bàn tay nhỏ nhắn đẩy đẩy cằm, xấu hổ buồn bực kêu lên: "Ngày mai còn muốn đi làm!"
"Ừm." Hàng Dục thành thật một lát, cúi đầu mổ mổ môi cô: "Ngủ ngon."
Viên Vũ nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, giây tiếp theo bị Hàng Dục cắn miệng đánh thức:
"Cùng anh nói ngủ ngon."
Viên Vũ: "!!!"
Một cái tát đánh chết cậu có tin không!
Cô vô ngữ đến cực điểm, muốn đánh người, lại sợ bị làm, nghiến răng nghiến lợi nói câu: "Ngủ ngon."
Hàng Dục sờ sờ đầu cô: "Ngủ đi."
Đêm nay ngủ rất ngon, ngoài việc Hàng Dục luôn thích ôm cô, cũng không có gì đó không khoẻ.
Hàng Dục rất thích cùng cô làm một ít việc, chẳng hạn như rời giường đánh răng rửa mặt, ăn cơm, đổi giày ra cửa, cô đi đến trạm xe bus chờ xe, anh sẽ đi đến chờ cùng, lúc xe bus đến, anh không màng bên cạnh có nhiều người như vậy, ôm cô hôn một cái, nói: "Đi làm cho tốt, tối anh đi đón em."
Viên Vũ da mặt rất mỏng, đều chịu không nổi ánh mắt những người vài năm đi cùng chuyến xe vây xem, vội vàng cầm túi chuẩn bị lên xe.
Hàng Dục không hài lòng véo véo sau cổ cô, bắt cô quay sang, nhíu mi nói:
"Nói chuyện."
Viên Vũ vừa tức vừa thẹn, căng da đầu nói câu: "Đã biết!"
Bên tai hồng thấu, lúc ngồi trên xe khi cũng không dám nhìn anh, cúi đầu chơi di động.
Hàng Dục chờ xe bus vừa lăn bánh, đã nhắn tin đến cho cô:
[ Tiểu ngu ngốc, đừng nghịch di động, lát nữa không đứng được. ]
Viên Vũ: [ Cậu thì thông minh! ]
Hàng Dục: [ Đến đánh tôi nha GIF]
Viên Vũ: [……]
Đê tiện a a a a a a!!!
Lúc Viên Vũ đến công ty đang rất thấp thỏm, Trần Luật đi đến cũng không liếc mắt nhìn cô một cái, cô tự giác đi vào phòng trà pha cho anh ta ly cà phê, thấy anh ta không phân việc gì, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tầm mười giờ, cô bị sếp tổng gọi đến văn phòng, cho rằng sắp bị đuổi việc, chịu chết quyết tâm đi vào phòng sếp, ngửa đầu kiêu ngạo không nịnh nọt, dù sao chẳng có gì phải mất mặt, một công việc mà thôi.
Trong phòng sếp tổng có năm người, ngoài ba vị đối tác, còn có Trần Luật cùng một người phụ nữ trung niên, tên là Phí Xuân Tuệ, đã ở văn phòng luật này ngây người sáu năm. Trước đó ở nhà ăn cô hay thích ngồi sau Phí Xuân Tuệ, lời nói chị sắc bén, ngắn gọn thô bạo, mặc kệ là án tử, đến trong tay chị chưa bao giờ bại trận, một lần cô muốn làm cấp dưới của chị, nhưng chị chuyên phụ trách những vụ án ly hôn, nói là muốn giúp đỡ phụ nữ, bởi vì, chị cũng là phụ nữ đã từng ly hôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!