Tuyền Béo và Răng Vàng vừa nghe, lỗ tai đều dựng lên, hỏi: "Cái gì yêu nữ?"
Ba người tiến lên phía trước, xem cuốn da dê tàn trong tay Shirley Dương, thấy trên đó toàn là nòng nọc cổ văn
- dạng chữ giống con nòng nọc vậy, nó biết mình nhưng mình không biết nó, hình như là kinh văn* cổ. Ở giữa kinh văn có một hình vẽ, trên hình giữa màu xanh của sóng biển, nổi lên một cô gái, cô gái ấy nửa người, nửa quái.
*Kinh văn: Cuốn kinh
Cuốn sách vàng Tây Hạ trong ngực tôi cũng có vẽ hình một quan tài hình người, có điều hình vẽ vô cùng đơn giản, khác xa với mô tả trên cuốn da dê.
Theo truyền thuyết, mật chú phục ma điện của vương triều Tây Hạ vốn là một ngôi cổ mộ, về mộ chủ là ai cũng có nhiều thuyết rối rắm, từ xưa tới nay vẫn chưa thể kết luận. Tương truyền trong mộ có mai táng một yêu nữ Tây Hạ, nhưng không ai xác định được lai lịch của nàng. Hơn nữa niên đại của tàn cuốn da dê dường như xa hơn nhiều so với vương triều Tây Hạ, thời đó đã có truyền thuyết yêu nữ rồi sao?
Lại nhìn bức tranh trên cuốn da dê, trong tranh trên sóng dữ dập dềnh rất nhiều tử thi, tôi hỏi Shirley Dương:"Có thể đọc được chữ viết trên đây không?"
Shirley Dương nói chữ viết trên cuốn da dê cô cũng không thể đọc được, nhưng căn cứ vào thông tin trên mấy bức hoạ mà suy đoán, đây dường như là một truyền thuyết kinh dị cổ xưa, ác quỷ không vào được luân hồi, vĩnh viễn tử vong trên sông, yêu nữ nửa người nửa quỷ cũng nằm trong số đó.
Tôi nói:"Vương triều Tây Hạ tạo ra mật chú phục ma điện, có phải chính là cổ mộ để mai táng yêu nữ không? Bích hoạ lớn thờ cúng Phục ma Thiên tôn cũng là để trấn áp nữ tử này?"
Shirley Dương không trả lời, tất cả những điều này phải đến khi vào mật chú phục ma điện mới có thể giải đáp được.
Tuyền Béo nói:"Hai người mở miệng ra là yêu nữ, rốt cuộc nó là người hay là yêu quái?"
Tôi chỉ nữ tử trong tranh nói: "Nửa người nửa yêu, rốt cuộc là thứ gì thì phải chờ mở quan tài mới biết được."
Răng Vàng nói:"Dù sao thì nếu nhìn từ mặt xuống mà bộ phận lạ nhiều hơn bộ phận người thì là nữ yêu rồi. Tất nhiên đây cũng có thể chỉ là trò nhạo báng, không chừng là Vương phi nào đó phạm tội gì, bị người đời bêu xấu thành yêu nữ gì đó. Vương triều Tây Hạ xây lầu vàng, minh châu cung phụng nàng, có thể thấy lai lịch của nàng cũng không hề nhỏ."
Mọi người ba mồm bảy miệng phỏng đoán lung tung, chợt nghe trước cửa lớn phòng ngoài có tiếng người đang bới cát. Tôi vừa nghe truy binh đến, vội "xuỵt" tay, bảo ba người kia tắt đèn pin mắt sói đi, vội vã chia nhau tìm chỗ chốn.
Răng Vàng núp sau màn che, Tuyền Béo nằm sau rương gỗ, rương gỗ mặc dù không nhỏ nhưng cơ thể Tuyền Béo quá lớn, cái mông làm thế nào cũng vẫn vểnh ra bên ngoài, tôi đạp một cước từ phía sau ý bảo cậu ta trốn chưa kỹ. Tình thế cấp bách, Tuyền Béo buộc phải bôi đất cát lên mặt, ngã trong xó giả làm thây khô. Sau đó, tôi cùng Shirley Dương chia ra trốn vào hai bên chái nhà, ngừng tiếng nín hơi, thậm chí tim vọt lên tận cổ, sắp tới đây có thể phải diễn ra một trận huyết chiến một mất một còn rồi!"
Nhà lớn của thành chủ bị chôn dưới cát vàng, chung quanh không có cửa ra, nếu mấy kẻ khuếch nhĩ khách võ trang đầy mình kia xông vào, bọn tôi cũng chỉ còn cách liều mình "cá chết lưới rách" mà thôi. Lúc này có ánh đèn le lói đung đưa, Mã Lão Oa Tử cùng thằng nhỏ thiểu năng kia xách một chiếc đèn bão một trước một sau đi vào, hai người đều mang theo đao, đốt đèn nhìn bốn phía.
Mã Lão Oa Tử thấy xung quanh nguy nga lộng lẫy, chỗ nào cũng lóa mắt, nhất thời gương mặt già nua vui như được lên thiên đàng. Thằng nhỏ thiểu năng mặc dù ngu ngốc nhưng trong mắt cũng hiện hai chữ tham lam.
Hai người đặt đèn xuống bên cạnh, Mã Lão Oa Tử mang theo một cái bao bố, móc ra hai bó thuốc nổ, lại đưa cái bao bố rỗng cho thằng nhỏ, để nó nhặt vàng bạc ngọc khí phía trước từng cái, từng cái ném vào bao, hắn đi theo phía sau nhìn chằm chằm, hiển nhiên là sợ thằng bé lượm được thứ tốt lại giấu làm của riêng.
Tôi nghĩ trong đầu, thì ra hai tên này theo lệnh Ngọc Diện Hồ Ly tới nhặt bảo, chỉ mong bọn chúng nhặt xong đồ rồi mau biến đi cho.
Thằng ngốc lau bụi đất bám vào đĩa vàng chén ngọc trên bàn, bỏ hết một đống vào bao, lại lấy dây chuyền trên cổ tay hai nữ thi, bông tai trân trâu, nhẫn, vòng ngọc gỡ xuống từng cái một, cả đai ngọc cũng kéo xuống, tay chân vô cùng nhanh nhẹn, hiển nhiên là không phải lần đầu. Mã Lão Oa Tử đứng phía sau lưng nó, thấy bảo bối lọt vào bao từng món một, đôi mắt lão tặc trợn tròn đảo loạn theo.
Chẳng mấy chốc thằng nhóc đã lượm được đầy một túi trân bảo, Mã Lão Oa Tử lại chỉ chỉ trên người thành chủ, thằng ngốc chẳng nói chẳng rằng đi tới, tháo đồ trang sức trên thây khô từng cái từng cái một xuống. Bên trái thây khô đang cầm một ly ngọc, miệng li viền vàng. Trên thực tế ly ngọc giá trị không nhỏ nhưng không hiếm, có điều ly ngọc viền vàng thì lại vô cùng hiếm, người chí tôn chí quý mới có thể dùng. Nôi núp bên trái nhìn thấy rõ ràng, dưới ánh sáng đèn bão chỉ thấy thằng ngốc móc ly ngọc viền vàng từ tay thây khô, dịch sang một chút, chắn tầm nhìn của Mã Lão Oa tử phía sau, làm bộ như ném xuống bao, thừa dịp lại giấu vào ngực. Có điều tay nó còn chưa kịp rút ra khỏi ngực, Mã Lão Oa tử đã rút dao nhíp, đâm một nhát từ sau lưng nó lạnh thấu tim.
Thằng ngốc Mã Xuyên này thoạt trông là người đần độn, ăn nói vụng về, bình thường không thể nói lý lẽ với người khác, người ta nói hơn mười câu, nó cũng không nói lại được một câu. Có điều đừng xem nó bình thường khù khờ, đầu óc ngu si, miệng không mở ra được, đánh không trả đòn, mắng không dám cãi lại, đập cho ba gậy cũng không phun một cái rắm, nhưng tâm phục thù thì lại cực mạnh.
Người ở Quan Trung thường có câu "Thằng ngốc không ăn thua thiệt trước mắt", nếu nó cảm thấy không đấu lại anh, sẽ mặc anh tuỳ ý khinh dẻ, nó tuyệt đối không trả đũa, nhưng nó ngầm nén giận, thù hận trong bụng càng chôn càng sâu, âm thầm không động tĩnh chờ mười mấy hai mươi năm, chờ dịp anh không đề phòng, nó mới đâm một đao sau lưng anh, không chỉ làm thịt anh, vợ con già trẻ nhà anh, thậm chí cả gà chó trong nhà nó cũng không ta. Mã Lão Oa Tử nói tất cả kim khí đều là của hắn, thằng ngốc ở bên cạnh không nói một lời, ánh mắt len lén, ra sức chăm chú tập trung vào bao đựng kim khí. Lúc đó định thừa dịp Mã Lão Oa tử không để ý, len lén giấu chiếc nhẫn bảo thạch của thành chủ vào ngực. Mã Lão Oa Tử là kẻ cướp chuyên nghiệp, thằng nhỏ ngốc cũng là do hắn ta nuôi lớn, vừa thấy ánh mắt thằng nhỏ này không đúng, biết ngay là nó đang mang một bụng âm mưu, nhất định lén lút giở trò, lại thấy thằng nhỏ dịch một bước sang bên, cố ý cản tầm mắt của hắn, liền biết ngay thằng nhỏ giở trò quỷ, không nói hai lời, giơ tay lên một đao, đâm thấu nó một nhát.
Bốn người chúng tôi núp ở bên cạnh, một là không thể ngờ Mã Lão Oa tử nói giết là liền giết, hơn nữa lại là giết con nuôi của hắn, hai là không thể ngờ một đao của hắn tới nhanh như vậy, tôi suýt nữa hô lên thành tiếng, vội dùng tay bịt miệng lại.
Thằng ngốc bị một đao đâm xuyên, nét mặt vừa kinh hãi vừa căm hận, miệng trào máu tươi, định quay đầu cũng không kịp, muốn gào cũng không thành tiếng, tay vừa buông lỏng, bao đựng kim khí cùng ly ngọc cũng rớt xuống.
Đao phỉ quan trung đã quen như vậy, cũng là quy củ trong giới trộm cướp, tay đi trước miệng, giết người trước cướp tiền sau, không giống lẽ thường phải nói qua nguyên do, thù oán. Mã Lão Oa Tử lầm bầm trong miệng, đạp một cước vào Mã Xuyên, đồng thời rút dao về.
Thằng ngốc bị một cước này ngã nhào về phía trước, lúc sắp chết tay quơ loạn, lại kéo phải tấm màn che sau lưng thành chủ, mà Răng Vàng đang núp phía sau. Mã Lão Oa Tử không thể ngờ phía sau màn che có người, hơn nữa lại là Răng Vàng, vội vàng lùi hai bước.
Răng Vàng vốn đang ngồi chồm hỗm ở một xó, màn che bị thằng ngốc kéo rớt, gã cùng với Mã Lão Oa tử vừa chạm mặt nhau, chạy cũng không được, tránh cũng không xong, không khỏi tiến thoái lưỡng nan, nhếch môi, lộ ra cái răng vàng sáng loáng, dồn sức nặn ra nụ cười, ôm quyền hướng về phía Mã Lão Oa Tử: "Ai da! Đây không phải là Mã gia sao?"
2
Răng Vàng chắp tay, toét miệng nói: "Lão anh hùng, vất vả, vất vả rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!