Chương 7: Yêu nữ Tây Hạ

Sa mạc Mao Ô Tố, theo tiếng Mông Cổ có nghĩa là "nước hoại tử", mấy trăm năm qua hiếm khi xuất hiện dấu chân người, nhưng tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói có người thấy UFO ở đây!

Cho dù là chim hay máy bay cũng không thể lơ lửng giữa trời mà không nhúc nhích, cái kia rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?

Tôi và Tuyền Béo, Răng Vàng ba người ngạc nhiên, trợn to mắt ngước lên trời, muốn xem rốt cuộc là gì, nhưng khoảng cách quá xa, cố gắng thế nào cũng vẫn chỉ thấy một điểm đen nhỏ bất động.

Shirley Dương lấy ống nhòm mang theo từ ba lô ra, điều chỉnh tiêu cự rồi nhìn lên: "Là... Ưng!"

Tôi nhận lấy ống nhòm nhìn thử, quả đúng thực là một con thương ưng (ưng xanh), bám như treo trên trời cao.

Tuyền Béo nói: "Làm tôi giật cả mình, ưng ở trên trời làm gì? Bắt thỏ hả?"

Tôi nói: "Chỗ này chuột còn không có, nói gì thỏ."

Răng Vàng tò mò: "Nói gì tới chuột, cỏ còn không có một cọng, thế ưng ăn cái gì?"

Tôi nói: "Ăn người chết thôi."

Răng Vàng nói: "Đấy là loại ưng trụi, ăn tử thi, có diều là nơi này đâu có người chết? Hay là nó chờ mấy anh em ta bị nắng phơi chết rồi lập tức xuống xé?"

Tuyền Béo mắng: "Súc sinh toàn lông, mang làm thịt còn được miếng ngon, tiếc là xa quá, nếu không tôi một phát súng bắn chết, xem thử ai ăn ai!"

Tôi nói: "Có thể để Răng Vàng nằm giả chết trên đất dụ ưng xuống."

Răng Vàng thuận thế lăn ra đất nói: "Còn phải giả bộ sao? Răng Vàng tôi giờ đây khác gì người chết? Phơi thêm nữa, tôi sắp bị nướng thành xác khô rồi!"

Shirley Dương giơ ống nhòm nói: "Không phải ưng trụi ăn xác chết, anh nhìn trên người nó thử xem, giống như có cái gì đó."

Tôi nhận ống nhòm nhìn lại lần nữa, ưng bay trên trời kim quang lập loè, hoá ra ở móng ưng có kim cách (cựa vàng). Chỉ có thợ săn thả chim đi săn bắn mới đeo kim cách, đeo kim cách vào móng ưng lúc đi săn là thói quen lúc mang chim đi săn của quý tộc xưa, năm đó người Mông Cổ chinh phục Trung Á có câu "Một con ngựa tốt cũng khó đổi con chim ưng giỏi", một con ưng săn thượng hạng còn phải hợp với một đôi kim trảo, đó cũng không phải đồ thợ săn bình thường dùng nổi.

Ưng săn hung hãn mang kim cách, lúc gặp chồn hoang, sói dữ, hoàng dương, từ trời cao rít xuống, có thể nhẹ nhàng xé rách da lông của chúng.

Đến nay ưng săn cực kỳ hiếm xuất hiện, nói chi là loại móng đeo kim cách? Ở đây lại là sa mạc mênh mông bát ngát, con chim săn này rốt cuộc là do ai thả?

Tuyền Béo hoài nghi: "Hay là thợ săn vào sa mạc săn hoàng dương?"

Tôi nói: "Chỗ này vắng lặng như vậy, sớm đã không còn hoàng dương từ lâu rồi! Có khi là dân đổ đấu tới địa cung Tây Hạ tìm bảo vật cũng nên!"

Tuyền Béo nói: "Hàng tốt nha, đổ đấu phối với ưng cơ, thêm cặp ba ba thì đất liền đại dương thông thiên luôn rồi!"

Shirley Dương nói: "Dân đổ đấu lợi dụng ưng săn theo dõi chúng ta, chỉ sợ kẻ tới bất thiện!"

Trong bụng tôi thầm nghĩ, kiểu này chính xác là nhằm vào sách vàng Tây Hạ trong tay chúng tôi, vào sa mạc rồi, mười phần thì tám chín phần sẽ đụng phải đạo tặc trộm mộ, tránh không tránh nổi, nhưng chúng tôi thân cô thế cô, phải làm sao tận lực tránh xung đột chính diện với đối phương, hơn nữa gió cát lớn sẽ tới, nếu còn không đi sẽ phải chôn thân ở đây!

Trong sa mạc vô tận không nơi trú ngụ, một khi gió động cát nổi, khả năng bị vùi lấp cực lớn, bản lĩnh của anh dù lớn bao nhiêu cũng khó trốn thoát, cho nên nhất định phải tìm được nơi tránh gió, nhưng bốn phía đều là cát vàng mênh mông, căn bản không có chỗ trốn.

Shirley Dương dùng ống nhòm qua sát xung quanh, chỉ về hướng Tây Nam: "Anh nhìn xem đó là gì?"

Tôi lấy ống nhòm thử nhìn, xa xa tựa như có rặng núi cát, trông giống một tuyến đường, kéo dài tới tận chân trời, vắt ngang cuối biển cát, trong bụng tôi cảm giác kỳ quái: "Đó là thứ gì?"

Tôi còn chưa kịp nhìn rõ là gì, trời xanh cùng với bờ cát đã mơ hồ, gió cát từ Tây Bắc cuốn tới mãnh liệt, giống như con rồng vàng lớn đang quẫy mình.

Shirley Dương nói: "Gió cát tới nhanh quá!"

Tôi ngoắc tay họ, nói: "Đừng nhìn nữa! Mau đi thôi! Tới phía dưới núi cát kia tránh đi!"

Răng Vàng lảo đảo lắc lư đi sau cùng: "Lão Hồ, tôi thật sự không đi nổi, bây giờ cặp đùi này giống như đổ chì quấn thiếc, không kéo ra được rồi, gió cát kia không phải vẫn ở tít chân trời mà? Xa như vậy, tôi thấy thổi không tới chỗ chúng ta đâu, anh nhìn mặt trời xem, vẫn ngời ngợi thế kia, nghỉ một lát không được sao?"

Tôi doạ hắn, bảo: "Nghỉ cái gì, nghỉ nữa thì mạng cũng mất!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!