Vùng núi đá hiểm trở Tây Bắc có một loại dê rừng, dân địa phương gọi là huyền dương, số lượng vô cùng ít ỏi, rất hiếm gặp. Máu của huyền dương rất có giá, một con huyền dương lấy được khoảng gần ba bát máu, rót vào bát để khoảng nửa ngày, trên mặt bát sẽ nổi lên một lớp mỡ màu xanh, thứ này chính là bảo vật, không những có công dụng cải tử hồi sinh mà còn có tác dụng cường dương, thái giám dùng xong cũng có thể cưới vợ.
Chính vì vậy mà mỗi khi nơi nào có tin huyền dương xuất hiện, liền sẽ có cả trăm con mắt soi mói tìm kiếm nó, chưa kể các loài thú khác cũng săn huyền dương làm mồi, cho nên số lượng ngày một ít ỏi. Số huyền dương còn sót lại đều bị dọa khiếp không dám ngang nhiên xuất hiện nên rất hiếm khi gặp được, chỉ có thể trông đợi vào vận may chứ không thể cầu. Nếu như may mắn săn được một con huyền dương sẽ lập tức phát tài. Còn đối với Phi Mao Sát, lời đồn đại rất nhiều nhưng người gặp thực sự thì vô cùng ít ỏi.
Mã Lão Oa Tử ngồi trên lưng Mã Xuyên dẫn chúng tôi theo đường mòn lên núi, xa xa đã có thể nhìn thấy đỉnh núi đối diện, xưa kia được gọi là "Ngọc hoàng điện", tục gọi là đài hoàng đế, chính là vị trí của Tần vương huyền cung. Nơi này vách đá sừng sững hiểm trở, trông vô cùng kỳ vĩ. Ngọn núi dưới chân chúng tôi nằm ở vị trí tương ứng với cung án (bàn thờ) của huyền cung nên gọi là "Núi bàn thờ".
Bàn thờ đối xứng với bảo điện, có thể nói là kiệt tác của tạo hóa, lại có khả năng tự dấu mình, ở dưới chân núi không thể nhận ra, chỉ còn cách lên núi bàn thờ mới có thể ngắm nhìn ngọc hoàng điện. Địa thế từ nam sang bắc, dần dần lên cao, phía sau có núi cao trùng điệp, có thể tựa vào. Địa thế đắc địa như vậy, người táng ở đó chắc chắn sẽ được cả vạn người cúng tế!
Theo tục lệ từ xưa, mộ phần của vương hầu lấp cao bao nhiêu cũng phải theo quy củ, vượt quá nửa thước cũng là có tội. Quy mô của Tần vương huyền cung có lẽ không bằng lăng tẩm Hoàng đế, nhưng địa thế long mạch không hề thua kém. Lăng tẩm thời Minh triều quan trọng nhất là địa thế. Cửa, hành lang, tiền đường, minh lầu bảo thành, tẩm điện tế cung, đều được bố trí theo một trục ở giữa, mặt quay về hướng nam, lưng hướng về phía bắc, từ dưới lên trên, trước sau theo thứ tự là các hình rùa, rắn; hai bên trái phải toàn là rồng, hổ. Lăng tẩm đều được bố trí ở gần sông và xa núi, ngôi thứ rõ ràng, khí thế uy nghiêm, nhìn vào giống như một bức họa khiến người xem vô cùng cảm thản. Theo như sách "Mười sáu chữ âm dương phong thủy bí thuật" thì địa thế bố trí lăng mộ, cung điện Tần vương trên núi chắc cũng tương tự như vậy.
Ở đây đã từng có thời vô cùng hưng thịnh, trên núi đầy tùng bách bao phủ, chim thú quý hiếm rộn ràng dạo chơi. Có điều trải qua mấy trăm năm biến thiên của lịch sử, cây cối và cung điện đã không còn gì, chỉ vẻn vẹn còn sót lại một cái hố lớn, do đám quân đạo tặc ngày đêm sống chết đào lên, nhìn giống như cả một mảng núi đã bị móc đi. Giữa hố cỏ dại, gai góc mọc um tùm, thê lương tiêu điều, ngổn ngang gạch đá. Ngọc hoàng điện vốn dĩ bề thế là vậy mà nay đã bị tàn phá thành một quả núi hoang.
Đoàn chúng tôi đi vòng quanh quá nửa quả núi, thấy cái hố này vừa rộng lại vừa sâu, vùng đất này tuy khô hạn nhưng cũng không phải không có mưa, đáy hố ngổn ngang đất đá, cỏ dại còn cao hơn người, đi vào nửa bước cũng khó khăn. Răng Vàng không quen đi đường núi, thở không ra hơi, tôi với Tuyền Béo mặc kệ hắn, vén cỏ đi thẳng tới trước. Lăng Oa dẫn chúng tôi tới một nơi, giữa bụi cỏ um tùm xuất hiện một tượng người bằng đá, nó đẩy tượng đá, bên dưới lộ ra một cửa hang, nói rằng đây chính là chỗ đã kể. Tuyền Béo bật đèn pin, đi vào bên trong nhìn một vòng, nói rằng sâu không thấy đáy.
Tôi thầm đoán định chỗ này có thể là đoạn cuối của Tần vương huyền cung, mộ ở đây có thể được xây bằng gạch, khe hở giữa các đường gạch đại khái là lớn hơn cây ngải.
Không hiểu vì sao ở đây lại có lỗ thủng, phía trên còn được bịt kín bằng tượng đá. Tôi nghĩ chuyện Mã Lẫm sau khi xuống động bị mất tích cũng vốn không có gì khó hiểu, trong động ứ đọng lâu ngày, uế khí không lưu thông được, người đi vào tới chỗ sâu rất dễ bị ngạt thở mà chết.
Bỗng dưng trời nổi một trận gió lớn, cát bay đá chạy, khiến mọi người tối tăm mặt mũi, từng đợt gió giống như mới từ miếu thổ địa thổi qua, lại thấy mây đen trầm thấp như muốn trở trời.
Mã Lão Oa Tử vốn mê tín, sợ kinh động đến quỷ thần, hơn nữa bây giờ sắc trời đã tối, theo lão thì nếu muốn xuống cũng nên xuống vào ban ngày.
Tôi lại không nghĩ như vậy, đêm không trăng là đêm để giết người, ngày gió lớn là ngày phóng hỏa, trộm mộ gặp mưa mới có thể nói là được thiên thời, mưa gió nổi lên, uế khí trong động cũng tan đi, mới không khiến kẻ trộm mộ bị chết ngạt.
Mã Lão Oa Tử nói: "Nửa đêm trời tối đòi chui xuống đất? Không sợ chết sao?"
2
Răng Vàng nói :"Hồ gia của chúng ta từng làm Đại đội trưởng rồi, gan góc phi thường đó"
Mã Lão Oa Tử nói: "Đại đội trưởng, Đại đội trưởng, ha ha bằng nửa Hoàng thượng rồi đó, đại pháo vừa nổ là có ngay vạn lượng hoàng kim!"
Tôi nói: "Mẹ kiếp! Móc đâu ra vạn lượng hoàng kim? Nghèo như con chuột gặp xà nhà, ngược lại thì đúng hơn."
Mã Lão Oa Tử nói: "Vốn dĩ người nghèo bọn ta cũng là do các cậu ban phước mà sinh ra vậy!"
Trời u ám tới nửa đêm, sau cuồng phong, trên trời sấm lại nổi ầm hầm, hạt mưa lớn như hạt đậu tí tách rớt xuống, rồi màn mưa đen nhánh bao trùm tất cả, chốc chốc có một tia chớp xẹt qua, thoáng phản chiếu một khuôn mặt người rầu rĩ, chán nản.
Mã Lão Oa Tử bị què một chân, không chui xuống đất được, hắn nói để Mã Xuyên đi xuống cùng tôi, nhặt vài món minh khí. Tiểu tử Mã Xuyên là kẻ nhát gan, mới có mấy tiếng sấm nổi lên mà gã đã tim đập chân run, mặt như màu đất. Có câu nói: "Một cây táo có quả chua, quả ngọt; con cùng một mẹ cũng có kẻ lừa gạt, có người thật thà", huống chi Mã Xuyên và Mã Lẫm đều là do Mã Lão Oa Tử nhặt về, vốn không phải là anh em ruột, nên tính khí hoàn toàn không giống nhau.
Tôi nói với Mã Lão Oa Tử: "Tôi nhận không ra bên dưới có phải là nhà trẻ hay không, mang một đứa con nít xuống chỉ rước thêm phiền toái, thà rằng để nó ở bên trên kéo dây cho tôi còn hữu ích hơn!" Sau đó nói Răng Vàng đợi ở trên, tôi cùng với Tuyền Béo nhất tề động thủ, thả một sợi dây xuống. Tôi đeo đèn lồng vỏ giấy trên người, xòe dù kim cương, dẫn đầu xuống dưới động, phía dưới cũng không sâu lắm nhưng cảm giác dưới chân thô ráp, dùng đèn lồng vỏ giấy soi xuống thì thấy toàn là gạch khối, rêu phong loang lổ, bốn phía không thấy điểm cuối. Từng cơn gió lạnh thổi qua, đèn lúc sáng lúc tối nhưng cũng chưa tắt hẳn. Tôi mở đèn pin lên, đi vòng quanh mấy vòng. Tuyền Béo ở trên thấy có ánh sáng đung đưa cũng đu dây xuống theo.
Tuyền Béo xuống tới nơi, đốt một cây đuốc, phía trước mặt sáng sủa hơn rất nhiều. Hai người liều lĩnh đi vào sâu hơn, mò được bờ vách đá, cảm giác có mùi mục nát xông vào mũi. Tôi nhấc đèn pin lên xem thử, vách tường bằng đá, toàn loại bốn mươi cân một khối, lại dùng ba loại đất chát lên, vững chắc dị thường. Nơi chúng tôi thả mình xuống, hình như là một ngôi mộ trong Tần vương huyền cung, bên trong mộ rất rộng rãi, năm đó phản quân phá hủy huyền cung có lẽ chưa đào tới đại điện tận cùng phía sau huyền cung này. Ngôi mộ kiên cố, không tìm thấy đường ra, bên dưới vách tường có mấy rương đồ thờ cúng, làm bằng gỗ đàn hương, bên ngoài mạ đồng, màu đỏ đã phai, ván gỗ mục nát, bên trong lẽ ra phải có năm phần đồ cúng nhưng hiện giờ trống không. Nhìn sang bên cạnh thì thấy một bộ tử thi ngồi dựa vào vách đá, hông đeo thắt lưng màu đỏ, toàn thân khô đét đã chuyển thành màu đen, bên cạnh vứt mấy cái bao tải, lối ăn mặc gần giống với Mã Xuyên, không cần hỏi cũng biết đây chính là Mã Lẫm xuống tìm bảo vật.
Tuyền Béo nói: "Oa tử chăn dê vì sao lại chết ở đây chứ? Không biết hắn có nhặt được thứ đồ gì ra hồn không" nói xong hắn lại gần dở xem mấy bao tải rớt dưới đất, bên trong toàn là đồ kim khí trong Tần vương huyền cung, vàng, ngọc cũng phải đến mười bảy, mười tám món.
Tôi vừa định nhặt cái bao lên liền nghe thấy tiếng rít của rắn, trên vết nứt ở vách tường đá thò ra một cái đầu dẹt ba sừng, ánh sáng đèn pin chiếu vào vảy nó liền ánh lên màu sắc sặc sỡ. Quan Trung có một loại rắn, tục gọi là "Lạc thiết đầu", bị nó cắn trúng thì khó mà toàn mạng. Tuyền Béo nhanh tay lẹ mắt, vung cây đuốc trong tay về phía trước dọa con Lạc thiết đầu chạy mất. Tôi nghĩ Lạc thiết đầu ở đây chắc hẳn không chỉ có một con.
Trên đỉnh đầu lại có đá vụn rơi xuống, sợ rằng ngôi mộ sẽ sụp xuống, tôi liền dùng dây bó thi thể Mã Lẫm lại, Tuyền Béo lượm mấy bao tải kia, hai người vội lôi thi thể ra ngoài.
Mã Lão Oa Tử nằm trên đống bao bố khóc rống lên, mặc dù Mã Lẫm chỉ là cô nhi do lão nhặt về nhưng có lẽ vì lão đã nuôi nấng cậu ta từ nhỏ nên cũng có chút tình cảm. Bất chợt tôi cảm giác tiếng khóc của lão có chút bất thường. Bầu trời không mưa bỗng nổ một tiếng sấm khô khốc! Tôi tự nhủ không hay rồi, quay đầu lại, đúng lúc một tia chớp lóe lên, trong mắt tôi bây giờ là một màu ảm đạm, chỉ thấy Mã Lão Oa Tử đang giơ súng săn đã tra thuốc lên, nhắm ngay vào tôi định bắn!
Trong lòng tôi chợt lóe lên một ý niệm, Mã Lão Oa Tử này thấy tài vật liền nổi lòng tham, nhưng dù không muốn chia chác minh khí với chúng tôi, hắn cũng không cần thiết phải làm như vậy, hắn thật sự muốn giết người diệt khẩu sao! Tia chớp vừa vụt tắt, trên trời lại nổ ẩm một tiếng, gần như cùng lúc súng trong tay Mã Lão Oa tử cũng khai hỏa, Mã Xuyên ở bên cạnh cũng đã nhồi xong thuốc súng. Tôi muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, vội mở dù kim cương, hai khẩu súng săn nổ cùng lúc, đạn chì ghim hết vào tán dù kim cương. Máu nóng toàn thân tôi lúc này đã xộc lên não, trong lòng chửi thầm: "Hai đứa khốn kiếp các người với ta không thù không oán, chỉ vì mấy món đồ cúng người chết mà lại ám toán sau lưng ta, không phải may mắn trời đột nhiên nổi sấm sét, cộng thêm có dù kim cương thì chẳng phải ta đã biến thành quỷ chết oan rồi sao?"
Làng quê này là vùng đất cằn cỗi, nghèo xơ nghèo xác, vì thế nên lòng người cũng sinh ra hiểm độc, vì tiền có thể sẵn sàng giết người không gớm tay, lẽ ra tôi không nên chủ quan như vậy mới phải, thành ra đi bắt nhạn lại bị nhạn mổ vào mắt! Khoảng cách quá gần tôi cũng không thể làm gì hơn, dù kim cương trúng đạn, phản lực không hề nhẹ, tôi mất đà bị đẩy lùi về sau một bước, chân đạp trúng vào khoảng không rơi trở lại cửa hang.
Lúc đó thân thể còn đang lơ lửng giữa không trung, trước mắt là một màu đen kịt, nghĩ rằng phen này chắc tan xương nát thịt mất rồi thì lại nghe "ầm" một tiếng, rơi trúng người Tuyền Béo. Mặc dù có dù kim cương trên tay làm giảm lực bay nhưng rớt xuống vẫn không dễ chịu chút nào, trước mắt tôi trời đất như quay cuồng, sao bay loạn xạ.
Tuyền Béo nói: "Lão Hồ sao anh lại xuống đây? Ôi trời! Người tôi ê như bại liệt rồi —— anh đúng là đồ hại người!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!