Tổ tiên Ngọc Diện Hồ Ly không thể cổ xưa bằng huyết thống đạo nhân Bàn Sơn, thoáng chốc cô ta đã bị thần quang vây lại, liền hét khàn cả giọng, mặt mày méo mó. Từng luồng sương thẫm từ trên người toả ra, vừa bị ánh sáng Ma ni bảo thạch chiếu tới, nháy mắt đã hoá thành tro đen. Ngọc Diện Hồ Ly vô cùng hoảng sợ, "vèo" một cái vọt tới góc đại điện. Tôi thấy Shirley Dương bị thương không nhẹ, vội đón lấy Ma ni bảo thạch trong tay cô, ánh sáng vụt qua, lại vây lấy Ngọc Diện Hồ Ly.
Cô ta né tránh mấy lần, làn sương thẫm trên người toả ra càng lúc càng nhiều, động tác cũng càng lúc càng chậm, tiếng kêu thét vang vọng không ngừng trong không gian yên ắng của toà cung điện vàng, cuối cùng lăn ra đất, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Tuyền Béo lôi cô ta đến trước mặt chúng tôi, tay giơ xẻng công binh, nói:
"Ngọc Diện Hồ Ly, không phải mày muốn mạng của ông sao? Hôm nay ông đây cho mày biến thành hồ ly không đầu luôn!"
Dứt lời liền định khua xẻng chém phăng.
Răng Vàng nói:
"Lão Mập, chép bay đầu cô ta thì dễ dàng quá, chi bằng lột da hồ ly đi!"
Tuyền Béo dùng xẻng đẩy Răng Vàng sang bên, mắng:
"Mẹ kiếp! Cái giống gì người quỷ cũng muốn ăn, tránh ra cho ông."
Lúc này tôi đã đỡ Shirley Dương đứng dậy, cô nôn ra không ít máu, không rõ tình trạng có nghiêm trọng hay không. Shrley Dương gắng sức đứng lên, nói với Tuyền Béo:
"Từ từ đã, tôi có chuyện muốn hỏi cô ta!"
Tuyền Béo xách Ngọc Diện Hồ Ly sang, đẩy tới trước mặt Shirley Dương.
Tôi thấy sắc mặt cô ta ủ rũ, hồn bay phách lạc, hoàn toàn không còn sinh khí, liền nói với Shirley Dương:
"Cô ta tự làm tự chịu, chết được cũng là phúc rồi."
Shirley Dương nói:
"Cung điện vàng bị cát vùi này quá kì quái, nếu không hỏi cô ta, làm sao chúng ta thoát được đây?"
Tôi nói:
"Được, tới nước này rồi, không sợ cô ta còn cứng miệng!"
Ngọc Diện Hồ Ly tự biết không thoát nổi, không cách nào khác đành khai sự thật, nói:
"Tương truyền, dưới cát chảy có chôn một toà cung điện vàng, chỉ có dựa vào ánh sáng của Ma ni bảo thạch mới có thể tiến vào, mở quách vàng ra, trở thành chủ nhân kho báu. Cái gọi là kho báu thực ra là dòng máu nữ vương để thờ thần mặt trời, đạp trên không trung, xuyên qua mọi vật, thoát ẩn thoắt hiện, biến hoá vô biên, nhìn thấu tạo hoá, chỉ cát thành vàng."
Răng Vàng ôm hoàng kim thần điểu nói:
"Chỉ cát thành vàng? Vậy những thứ này đều từ cát mà thành sao?"
Gã thè lưỡi liếm liếm, lại dùng tay gõ gõ mấy cái, đúng là vàng ròng. Nếu có năng lực này, vậy không phải là muốn bao nhiêu vàng cũng được sao?
Tôi kinh sợ vô cùng:
"Nữ vương trong quách vàng thực sự có thể biến cát thành vàng sao?"
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, nhưng những điều mắt thấy là thật, không thể không tin.
Ngọc Diện Hồ Ly nói:
"Chỉ có hậu duệ Câu Thi, mang huyết mạch hồng mông mới có thể có được kho báu, vậy nên các người có biết bí mật kho báu cũng vô ích, các người không tin thì cũng đừng trách ta nói xàm!"
Mặc dù không phải chúng tôi không tin nhưng càng nghĩ càng thấy kì quái, chuyện trên đời, đại khái không ngoài một chữ "lý". Thế nào gọi là "lý"? Trời cao có Đông
- Nam, đất rộng có Tây
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!