Tôi vừa mừng vừa sợ, nói với Ngọc Diện Hồ Ly:
"Thì ra đây chính là bí mật của Ma ni bảo thạch!"
Ngọc Diện Hồ Ly nói:
"Giờ em mới dám tin anh thật lòng thật dạ với em. Em cứ ngỡ rằng sau khi mình nói ra bí mật của Ma ni bảo thạch, sẽ bị anh một xẻng gọt bay đầu!"
Tôi nói:
"Sao lại như thế được, anh nào phải loại người xảo quyệt như vậy, đối với em, anh lúc nào cũng là thật lòng. Có điều cũng không trách em được, anh vốn cũng không phải là người đạo đức đầy mình gì cho cam, tính tình thì nông nổi, thiếu suy nghĩ, trước giờ cũng chưa từng có ai đối xử tốt với anh như vậy. Bỗng dưng gặp được em hôm nay, tình nồng như nước, đã khiến anh mười phần rung động, vô cùng kích động, đặc biệt cảm động, không biết phải nói cái gì cho phải! Cuối cùng đành quy về một câu:
Cả thân máu thịt này nguyện đem dâng hết cho em, hận không thể moi hết lục phủ ngũ tạng ra cho em xem!"
Ngọc Diện Hồ Ly hai mắt rưng rưng nhìn tôi, nói:
"Em đúng là đã không nhìn lầm anh! Anh nhìn xem, kia là cái gì!"
Tôi vừa quay đầu, Ngọc Diện Hồ Ly bỗng thò hai ngón tay thọc vào sườn tôi, tôi vội che sườn khom người xuống né, vừa quay lại, chưa kịp "a" tiếng nào, cô ta đã giơ tay phải đâm thẳng vào mũi tôi, chiêu này quả thật là quá ác hiểm. Lỗ mũi người toàn là xương sụn, đập một nhát từ chính diện có thể làm gãy cả sống mũi, cô ta muốn ra sát chiêu đây mà. Chọc mạnh từ dưới lên, xương sống mũi có thể đâm thẳng vào não!
Tôi thoắt tránh sang một bên, thuận thế ngửa đầu, kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất, cảm giác máu trong mũi đã trào xuống miệng. Mặc dù đã có chuẩn bị nhưng tôi không ngờ Ngọc Diện Hồ Ly lại ra tay ngoan độc như vậy, nếu tôi không tránh kịp, thứ chảy ra từ mũi tôi không chỉ có máu, mà còn cả dịch não nữa rồi. Tôi ngã xuống đất, đèn pin mắt sói cùng Ma ni bảo thạch đều rơi xuống đất. Ngọc Diện Hồ Ly nhặt đồ lên, hoảng hốt chạy về phía trước, có lẽ do sợ đám Shirley Dương có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào.
Tôi nhỏm người dậy, tắt đèn trên bả vai, quệt vội máu trên mũi, mò mẫm đi theo phía sau Ngọc Diện Hồ Ly. Từ lúc bắt đầu tôi đã không hi vọng cô ta sẽ tin tưởng tôi, tôi cũng không hề có ý định tin tưởng cô ta mà ngược lại chỉ muốn xem thử sau khi cướp đoạt được Ma ni bảo thạch cô ta sẽ làm gì.
Chỉ thấy Ngọc Diện Hồ Ly chạy chừng vài chục bước thì dùng Ma ni bảo thạch cứa một vệt trên lòng bàn tay, da bị rạch đứt, cô ta lấy máu tươi xoa lên bảo thạch, lại dùng đèn pin đè lên trên. Chỉ thấy từ bên trong phát ra một vệt sáng, sáng hơn trước đó rất nhiều, vệt sáng này chiếu về phía trước, trong thông đạo bỗng nhiên xuất hiện một khúc rẽ mà trước đó chưa từng có.
Tôi rút xẻng công binh lặng lẽ tiến lại gần phía sau, thấy Ngọc Diện Hồ Ly sắp đi vào khúc rẽ liền khoát tay túm lấy đầu cô ta kéo trở lại.
Không nói hai lời, tôi vung một xẻng chém bay đầu cô ta, máu tươi nóng hổi phun đầy mặt tôi, lần này trên quần áo tôi cũng dính đầy máu. Nói thật nếu không phải là cô ta mới vừa đánh lén tôi một chiêu thâm độc như vậy, hơn nữa người này cũng không phải là cô ta thực, nếu không tôi cũng không thể xuống tay như vậy. Tôi xách đầu cô ta, nhìn một cái, trong lòng buông một tiếng thở dài, lại đặt đầu lại xuống đất, nhặt Ma ni bảo thạch cùng đèn pin lên rồi chạy một mạch về phía Tôi bỗng cảm thấy hai bên vách đá dần hẹp lại, hai bên thông đạo rộng bốn năm mươi mét, đèn pin mắt sói chỉ chiếu sáng được chừng hai ba mươi mét, tôi đi sát vách đá bên phải, đúng ra thì đèn pin căn bản không thể chiếu sang vách đá bên kia, tôi cũng không thể nhìn được chuyển động của thông đạo bên đó, có điều trong lúc chạy, đèn pin loáng một cái đã chiếu tới vách đá bên kia, điều đó chứng tỏ lối đi đang âm thầm thu hẹp lại. Tôi thầm kêu một tiếng: "Hỏng bét! Ngọc Diện Hồ Ly dùng Ma ni bảo thạch mở ám đạo đã khiến cho cho thông đạo rộng bốn năm mươi thước bị thu hẹp lại. Nếu chúng tôi không mau chóng thoát ra, có thể sẽ bị kẹp chết bên trong. Thời gian còn lại không nhiều, xúc xắc đã rơi xuống đất, mọi khả năng vô cùng vô tận có thể xảy ra bây giờ chỉ còn lại một. Có điều tôi cũng không biết được những người trước mặt có được bình yên vô sự hay không..." Nghĩ tới đây, tôi cơ hồ không dám chạy tiếp nữa, nhưng lại không dám dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, phía trước lại xuất hiện mấy người kia.
Lồng ngực tôi "thình thịch" đập không ngừng, nhìn mấy người kia, Tuyền Béo, Răng Vàng, Ngọc Diện Hồ Ly... Không có Shirley Dương!
2
Ở địa điểm thứ năm này, Răng Vàng bị va đầu vào vách đá, ngã dưới đất sống dở chết dở, Tuyền Béo tay cầm súng trường, chăm chú nhìn Ngọc Diện Hồ Ly. Ngọc Diện Hồ Ly quay mặt sang một bên, không thèm nhìn Tuyền Béo, nhưng tại sao ở đây lại không có Shirley Dương? Tôi muốn phát điên lên, tay cầm đèn pin và Ma ni bảo thạch đều đổ mồ hôi lạnh, ra sức run rẩy. Ba người kia đều bị sắc mặt cùng toàn thân đầy máu của tôi doạ đến hết hồn.
Tuyền Béo nói:
"Lão Hồ, anh đã làm gì, sao trên người toàn máu thế?"
Tôi dùng đèn pin mắt sói soi sang vách đá đối diện, khoảng cách chỉ còn khoảng sáu bảy thước, chẳng còn thời gian với sức lực đâu mà chạy tới địa điểm tiếp theo nữa. Cổ họng tôi phát ra thứ âm thanh mà đến chính mình cũng cảm thấy sợ, gằn từng chữ: "Shirley Dương đâu rồi?"
Tuyền Béo nói:
"Cô ấy thấy anh đi lâu quá không quay lại nên đã đi tìm anh rồi, anh không gặp sao?"
Tôi vừa nghe, hai chân liền nhũn ra, tay vịn vách đá đứng không vững nữa, liền ngồi phịch xuống, trên mông bị Ca Nô đập một roi, rách một mảng lớn vừa rồi chạy đi chạy lại như điên vẫn đang rướm máu, lúc này vết thương bị chạm lại nứt ra, nhưng tôi cũng không thấy đau, toàn thân cảm thấy trống rỗng. Năm đó ở tiền tuyến Lão sơn, vô số chiến hữu đã ngã xuống, qua bao lâu rồi mà hàng đêm tôi vẫn mơ thấy hình ảnh mặt trận đầy khỏi súng.
Trước khi những người đó ngã xuống hãy còn đứng bên cạnh tôi, có người nói chuyện, có người nhếch môi cười với tôi. Tôi biết đó chỉ là mộng, trong mộng tôi cảm thấy những người này vẫn sống, mà sau khi tỉnh lại mới nhớ ra bọn họ đã không còn, một đi không trở lại, không bao giờ trở lại được nữa. Sau đó trong lòng cảm thấy như bị dao đâm, đau đớn vô cùng, loại cảm giác đó mặc dù vô cùng thống khổ nhưng ít nhất tôi vẫn cảm thấy tôi còn có thể tồn tại. Nhưng lúc này, vừa nghĩ tới sẽ không thể gặp lại Shirley Dương, tôi đã cảm thấy không sống nổi nữa!
Tuyền Béo nói:
"Mặt mũi anh sao toàn máu thế này? Anh nói thử xem các anh đã ăn phải cái bùa mê thuốc lú mẹ gì rồi? Sao toàn đâm đầu vào vách đá? Không biết trứng không chọi nổi đá à?"
Lúc nói chuyện, Răng Vàng đang nằm dưới đất cách vách đá đối diện chừng hai thước đột nhiên nhảy dựng dậy như xác sống kêu:
"Lão Hồ, lão Mập, thông đạo biến đổi rồi!"
Ngọc Diện Hồ Ly cũng kinh sợ đứng dậy, đang lúc ấy bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân, Shirley Dương chạy tới, vừa thấy tôi toàn thân đầy máu cũng giật mình hoảng hốt. Tôi thấy cô ấy vẫn sống, chợt cảm thấy lồng ngực nóng lên. Nhưng tình hình đang khẩn cấp, không kịp nói thêm gì, tôi giơ tay quệt máu trên mặt, lại thoa lên Ma ni bảo thạch, áp đèn pin vào nhưng không hề có bất kì phản ứng nào, đá quý bị máu tươi nhuộm kín, ngay cả bích hoạ cũng không thấy, trong lòng tôi bàng hoàng kinh sợ: "Máu của tôi không được sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!