Chương 16: (Vô Đề)

Tôi không làm sao đối diện nổi với sự thật này, chỉ có những người ở vị trí đầu tiên mới là Shirley Dương, Tuyền Béo và Răng Vàng thực sự! Bèn cắn răng một cái, lau sạch vết máu trên mắt, lại cắm đầu lao thẳng về phía Lúc này bức tường đá ở bên tay phải, tôi vừa chạy vừa thầm đếm, chạy được chừng hai trăm bước, bước chạy dài hơn bước đi, không cần biết trước đó tôi đã chạy bao xa chỉ cần tầm hai trăm bước thôi là cũng đã vượt quá quãng đường ban đầu rồi.

Mới nghĩ tới đó đã nhìn thấy phía trước có mấy vệt đèn pin, vừa lại gần xem thử, thì ra là Shirley Dương, Tuyền Béo, Răng Vàng và Ngọc Diện Hồ Ly, bốn người đều ở đây nguyên vẹn, đặc biệt hơn nữa là không có ai bị thương gì hết. Trong lòng tôi thầm run, đám người này lại là một đám người khác ở vị trí thứ 4, không hề giống những đám Lòng tôi bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm

- dù có chạy thêm cả ngàn bước nữa cũng không thể trở về vị trí đầu tiên!

Tôi vô cùng tuyệt vọng, đành ngồi phịch xuống đó, không dám mở miệng nói gì, cẩn thận quan sát bốn kẻ trước mặt, Tuyền Béo sán tới hỏi tôi:

"Ánh sáng phía trước là cái gì thế?"

Tôi ấp úng hồi lâu mới đáp:

"Là lửa ma chơi thôi, không có gì đặc biệt cả."

Tôi thầm nghĩ, bốn người này không ai bị thương, vậy tại sao lại không chịu đi? Liền thử thăm dò:

"Sao mọi người không đi tiếp?"

Tuyền Béo nói:

"Anh nói nhìn thấy phía trước có ánh sáng mà bọn tôi lại chẳng ai thấy, còn chưa kịp nói gì thì anh đã chạy đi rồi!"

Tôi nói:

"À vậy chắc tôi... nhìn lầm rồi..."

Tuyền Béo nói:

"Mắt mũi kiểu chó gì thế?"

Shirley Dương cũng tới gần bảo tôi:

"Bát Nhất, sắc mặt anh không ổn lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Tôi nói:

"Tối ngày chui hầm đất, sắc mặt mà ổn mới lạ. Thông đạo quá sâu, không biết phải đi bao lâu mới tới điểm cuối, chúng ta cứ nghỉ ở đây một lát đã."

Mọi người dựa lưng vào vách đá ngồi xuống, Răng Vàng xoa xoa cổ chân, nói:

"Lão Hồ, anh đúng là có tính thương người mà, tôi bây giờ một bước cũng không lết nổi nữa, hận không thể cuộn tròn lại mà lăn đi!"

Tôi nói Tuyền Béo trông chừng Ngọc Diện Hồ Ly cẩn thận rồi kéo Shirley Dương ra một góc, định hỏi cô ấy chút chuyện.

Shirley Dương hỏi tôi:

"Có chuyện gì thế?"

Tôi hít sâu một hơi, thực sự không biết nên kể từ đâu, nếu cô ấy không tin tôi thì tôi sẽ phải làm sao đây?

Tôi nghĩ ngợi một chút rồi nói:

"Cho dù thế nào đi chăng nữa em cũng phải tin lời anh, mặc dù những lời anh sắp nói sau đây ngay chính bản thân anh cũng không thể tin nổi, cho dù em không tin đi chăng nữa thì cũng giúp anh phân tích một chút, thử xem chuyện anh gặp phải rốt cục là thế nào?"

Sau đó, tôi mang tất cả mọi việc xảy ra từ lúc rời khỏi vị trí đầu tiên kể lại cho Shirley Dương.

Shirley Dương im lặng nghe tôi thuật lại mọi việc, nghe xong liền đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Tôi lại nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!