Nguồn sáng vô hình trong sông ngầm chắc chắn không phải ánh đèn pha hay đèn pin, mà là loại ánh sáng rực rỡ, lạnh lẽo như ánh trăng. Ngọc Diện hồ Ly cũng nhận ra đó không phải ánh đèn của đám Khuếch Nhĩ Khách, cảm nhận có nguy hiểm, cô ta vội nhặt đao đuôi cá lên. Hai người chúng tôi vội liều mạng nhặt ba lô, chui vào một khe động trốn. Lại thấy luồng ánh sáng cực đại đó từ từ lặn xuống sông ngầm, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm,
lúc này mới phát giác khe động vô cùng chật hẹp, tôi cùng với Ngọc Diện Hồ Ly toàn thân ướt sũng chen chúc trong động, cách lớp quần áo chính là thân thể mềm mại của cô ta, trong lòng tôi không khỏi có chút cảm giác khác lạ.
Tôi nói với Ngọc Diện Hồ Ly: "Không phải cô muốn cái mạng chó của tôi à, sao còn chui thẳng vào ngưc tôi làm gì?"
Ngọc Diện Hô Ly vội đỏ mặt vọt ra, vung tay chém xuống một đao, tôi nghiêng thân mình sang phải tránh được, tay phải túm được cổ tay cầm đao của cô ta, vặn một cái, miệng quát:"Buông tay!". Đao đuôi cá trong tay Ngọc Diện Hồ Ly theo tiếng quát liền rớt xuống nền đá, cổ tay cô ta đã bị tôi khống chế, đau đớn khẽ rên lên một tiếng, không nhịn được rơi lệ.
Tôi thầm nghĩ: "Đánh không lại thì thôi làm quái gì mà phải khóc?" đành thả cô ta ra, không ngờ cô ta lại vung tay bạt tai tôi một cái. Khoảng cách giữa tôi và cô ta quá gần, thấy mắt cô ta vẫn còn rưng rưng hoa lê đái vũ, không lường được cô ta lại bất ngờ động thủ, "bốp" một tiếng, mắt nổ đom đóm. Tôi điên tiết mà không thể túm cô ta lại đập cho một trận, đành phớt lờ mặc kệ cô ta.
Tôi thấy chỗ này không nên ở lâu liền mở ba lô, kiểm tra lại trang bị, chỉ có ba chiếc móng lừa đen, hai gói bánh quy, một đèn pin mắt sói, một bó đuốc tín hiệu, một chiếc bi đông rỗng cùng xẻng công binh. Ba lô có thể nổi được trên mặt nước cho nên dù có bị lạc giữa sông ngầm cũng không lo chìm, nhưng sông ngầm này mênh mông không thấy bến, thế nước quá lớn, giờ tôi lẻ loi một mình, chỉ dựa vào chiếc ba lô trôi nổi, làm sao có thể thoát thân?
Tôi bật đèn pin mắt sói rọi khắp xung quanh xem thử, thật ứng với câu: "Người không đáng chết vẫn còn đường cứu", cạnh tảng đá không xa kia có một chiếc thuyền hình quan tài bằng gỗ, thực ra no là quan rỗng, tử thi bó trong da cá đã không còn trong thuyền nữa.
Sông ngầm ở dưới toà miếu thây khô trong cổ thành có hai tầng trên dưới, tầng trên đã thành động huyệt tích đầy cát, tầng dưới là sông ngầm chảy xiết, trên bờ là tầng tầng lớp lớp nham thạch. Năm đó quan tài gỗ bị ném từ toà miếu xuống giếng tế động thần, có một số ít cũng theo cát chảy xuống sông ngầm. Quan tài kia đẽo từ gỗ sa liễu, bên trong khoét hình người, sa liễu có sức nổi cực tốt, hoàn toàn có thể dùng vượt sông. Tôi ném ba lô lên máng thuyền, dốc hết sức lực toàn thân đẩy thuyền ra sông.
Đột nhiên Ngọc Diên Hồ Ly phía sau lí nhí: "Ngươi muốn bỏ ta lại sao?"
Tôi quay đầu nhìn cô ta một cái, nói: "Tôi với cô đạo bất đồng bất tương hợp, trong sông ngầm còn có quan tài khác, chúng ta đường ai nấy đi cho lành."
Ngọc Diện Hồ Ly xuống nước nói: "Tôi không biết bơi, anh mang tôi theo, tôi nói cho anh bí mật sách vàng Tây Hạ!"
Tôi vừa nghe cô ta nói vậy, tròng mắt đảo một vòng: "Sách vàng Tây Hạ có bí mật gì? Cô thử nói trước rồi tôi mang cô theo!"
Ngọc Diện Hồ Ly còn chưa kịp lên tiếng, nguồn sáng khổng lồ giữa sông lại xuất hiện.
Tôi thấy tình hình khẩn cấp, không còn cách nào khác đành để Ngọc Diện Hồ Ly lên thuyền đã, có điều cũng nói rõ ràng với cô ta: "Đừng có tính giở trò gì với tôi, lúc Hồ gia đây lăn lộn bên ngoài, còn không biết cô đang ở thế giới nào nữa! Sách vàng Tây Hạ trên người tôi, một góc cô cũng đừng tơ tưởng, tôi chỉ sợ cô lỡ xem rồi lại không còn đường mà về nữa đâu, tám ngựa sáu lừa cũng không kéo về được!"
Sau đó tôi dùng xẻng công binh đẩy vào bờ đá, thuyền gỗ xuôi theo dòng nước. Hai người ngồi trên thuyền "nước chảy bèo trôi" vùn vụt lao về phía Nếu tôi đoán không lầm thì điểm cuối của sông ngầm này chính là đàn thành Tây Hạ, nơi có Mật chú phục ma điện thờ phụng kim khuyết minh châu, đồng thời cũng là mộ huyệt của yêu nữ Tây Hạ. Có điều rất khó ước lượng được khoảng cách bao xa, chỉ hi vọng ba người Shirley Dương, Tuyền Béo, Răng Vàng cũng thoát nguy, đến được toà cung điện ngầm nằm sâu dưới đất trong lòng núi.
Trước đó Ngọc Diện Hồ Ly nói chỉ cần tôi đem theo cô ta, cô ta sẽ nói ra bí mật của sách vàng Tây Hạ, nhưng tới giờ cô ta vẫn không chịu hé răng, tôi cũng không hỏi vì biết rõ đối phương là kẻ gian trá, hơn nữa Ngọc Diện Hồ Ly cũng chưa chắc đã biết được toàn bộ, nếu không cũng không cần tranh đoạt sách vàng Tây Hạ này làm gì.
Trong sách có tổng cộng có bốn bức vẽ, thông tin từ ba trong số đó không cần Ngọc Diện Hồ Ly nói tôi cũng biết, chỉ có bức hoạ cuối cùng
- trên "dòng sông chết vĩnh hằng", hai con quỷ nâng quan tài hoàng kim, trong đó tựa hồ ẩn tàng bí mật mở ra địa cung Tây Hạ, nhất định phải giải mã được những câu đố này mới có thể tiến vào Mật chú phục ma điện!
Tôi nghĩ ngợi hồi lâu, lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, Ngọc Diện Hồ Ly hai tay đang run lẩy bẩy, ra sức bám chặt lấy thuyền gỗ, xem ra quả thực cô ta không biết bơi chứ không phải giả bộ.
Tôi doạ cô ta: "Cô cũng thuộc dạng có chút tiếng tăm trên giang hồ, thủ hạ vô số, phải chăng cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay? Tôi phải nói trước với cô, lên thuyền của tôi thì phải nghe lời tôi, tôi bảo làm gì thì làm như thế, đừng có tính toán khua môi múa mép giở trò, nếu không tôi sẽ cho cô biết thế nào là ăn mì sợi, thế nào là xơi vằn thắn*."
* Nguyên văn: Cật bản đao diện, cật hồn đồn
- câu nói giang hồ, xuất hiện trong Thuỷ Hử truyện.
Ngọc Diện Hồ Ly hỏi tôi: "Ăn mì sợi, vằn thắn là thế nào?"
Tôi nói: "Mì sợi là tôi một đao xẻ cô ra như mì! Vằn thắn là tôi sẽ ném thẳng cổ cô xuống sông!"
Ngọc Diện Hồ Ly nói: "Tôi thấy anh chẳng qua là làm ra vẻ hung hăng vậy thôi chứ thực sự không có muốn giết người."
Tôi nói: "Vậy chỉ trách cô kiến thức nông cạn, cũng không chịu ra ngoài nghe ngóng dò la, ngoại hiệu của tôi ở Phan Gia Viên là gì
- cờ lớn chọc trời! Lời tuy khoa trương nhưng không phải hàm hồ! Cô nghĩ tôi lăn lộn được tới giờ phút này đều chỉ nhờ vào vẻ ngoài đẹp trai thôi sao? Thế thì lầm to rồi. Mẹ kiếp! Tôi đây cũng phải dùng não mà liều mạng lăn lộn bên ngoài, nếu không lòng lang dạ sói giết người như ngoé thì sao dám ăn chén cơm này?
Nếu cô thấy chán phàm trần thế tục này rồi thì chỉ việc nói một tiếng, tôi tiễn cô một đoạn!"
Ngọc Diện Hồ Ly vặn vẹo đầu nhìn tôi một cái, nước mắt rưng rưng, rồi lại quay mặt đi rấm rức khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!