Chương 9: (Vô Đề)

Kỳ Chính hút thuốc cùng đám người ở tầng hai, xa xa đã nhìn thấy một nữ sinh đang lao xuống từ trên tầng. Tiếng chân giẫm lên cầu thang "păng păng", đuôi ngựa đung đưa trái phải, cô tức giận chạy một mạch, đến trước mặt cậu cũng không giảm tốc độ, trực tiếp đẩy vai cậu, "Kỳ Chính cậu thật quá đáng!"

Tiếng nói vừa phát ra, cả đám bật cười ha hả, có người giả giọng Hạ Đằng nói, "Kỳ Chính cậu quá đáng lắm nha".

Nha, nha, nha, nha cái đầu cậu.

Hạ Đằng tức đỏ mặt, còn muốn nói nữa, Kỳ Chính đã ngậm thuốc vào miệng, xoay người đi xuống dưới tầng.

Hạ Đằng đuổi theo chặn trước mặt cậu, "Cậu đi đâu mà đi? Tôi còn chưa nói xong."

Kỳ Chính: "Mua nước."

Hạ Đằng ngăn cậu, "Chúng ta nói chuyện."

Kỳ Chính gật đầu tương đối có lệ, gật xong lại vòng qua người cô tiếp tục đi xuống, hoàn toàn không quan tâm cô đang nói cái gì.

Hạ Đằng cắn răng đuổi theo, "Cậu có thể nghiêm túc một chút không? Cậu không thấy vừa nãy cậu rất quá đáng à?"

Lúc nói chuyện họ đã ra khỏi dãy phòng học, Kỳ Chính ném thuốc vào thùng rác dưới tầng, ngẩng đầu, "Đây không phải đang nghe cậu khởi binh vấn tội à?"

Hạ Đằng thoáng sửng sốt rồi sau đó càng tức giận hơn.

"Thái độ của cậu là sao hả!"

"A Chính?" Có người đi tới chào hỏi cậu, ánh mắt dừng trên người Hạ Đằng, trêu đùa: "Đối tượng của cậu đây à?"

Kỳ Chính không giải thích, trái lại Hạ Đằng lại bỗng cúi đầu, dường như rất bài xích ánh mắt đánh giá của người khác.

Kỳ Chính nhàn nhạt liếc cô một cái, tùy tiện nói hai câu với nam sinh kia rồi đi tiếp.

Quãng đường từ dãy phòng học đến quầy tạp hóa không dài không ngắn, rất nhiều người chào hỏi Kỳ Chính, một nửa trong đó đều không nhịn được muốn biết Hạ Đằng là ai, Hạ Đằng mấy lần muốn nói chuyện đều không thành công, còn phải cúi đầu cố gắng né tránh những tầm mắt tò mò đó, kìm nén cả đường tới cửa quầy tạp hóa, cô mới nói thầm một câu: "Tại sao ai cũng biết cậu."

Kỳ Chính không nghe thấy.

Cậu đi vào tiệm, cúi người tìm nước trong tủ bảo quản, càng gần đáy tủ càng lạnh. Cậu mò một chai ra, vặn nắp xong liền ngẩng đầu tu, cậu vốn gầy, cổ thon dài, kinh lạc hiện lên rất rõ, hầu kết chuyển động, hình ảnh này mà đặt trong phim nhất định phải quay cận cảnh.

Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.

Không thể không thừa nhận Kỳ Chính rất lóa mắt, cậu thật sự có vốn để khiến nhiều người chú ý.

Tầm mắt Hạ Đằng chuyển sang một bên, đứng ở cửa chờ cậu.

Kỳ Chính dài hơi, tu một lần hết cả chai, uống xong thuận tay bóp nát thân chai, xoay người lại cầm ra chai khác trong tủ bảo quản.

"Hai chai, tính tiền."

Đến lượt cậu trả tiền, trên quầy thu ngân để một hộp kẹo que, đủ mọi màu sắc, Kỳ Chính lướt nhìn, quay đầu hỏi cô: "Muốn không?"

Hạ Đằng nhìn cậu như nhìn thấy quỷ, nhưng gia giáo từ nhỏ đến lớn khiến cô không suy nghĩ mà nói ra mấy chữ: "Không cần, cảm ơn."

Kỳ Chính nghe thấy, kéo khóe miệng.

Hạ Đằng hận không thể vừa rồi mình không mở miệng.

Kỳ Chính không phải thật sự hỏi cô, cậu vốn không quan tâm cô muốn hay không, tùy tay rút hai que kẹo, trả tiền rồi đi khỏi.

Ra cửa hàng, Kỳ Chính bóc một que kẹo để ngậm, trong miệng không có thuốc cậu thấy không quen.

Mua nước xong, chào hỏi cũng đủ, cuối cùng cũng có thể nói chuyện, Hạ Đằng loát lại một lần những gì mình muốn nói, sau đó hít sâu một hơi, hỏi: "Bây giờ có thể nghiêm túc nói chuyện với tôi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!