Không biết Kỳ Chính dậy từ lúc nào, ngủ đến mặt đầy vết lằn đỏ, ánh mắt có thể rớt ra băng, hình như cậu bị họ đánh thức, tâm tình âm trầm hơn cả thời tiết, cả người nồng đậm ác ý.
Cậu đá nam sinh ngồi trước một phát, giọng khàn khàn vẫn chưa tỉnh ngủ: "Mày hét cái gì mà hét."
Nam sinh quay đầu lại giải thích: "Không phải em, hai cô nàng này đang tranh cãi."
Kỳ Chính lướt nhìn đằng trước, Hạ Đằng không chú ý đằng sau, lạnh mặt hỏi Triệu Ý Hàm: "Có phải cậu mở cửa sổ không?"
Triệu Ý Hàm xòe hai tay, ung dung bất cần, "Đúng là tao đấy, thì sao nào?"
"Tại sao lại mở cửa?"
"Lớp quá bí, không được hít thở không khí à?"
"Tại sao không mở cửa khác mà lại mở cửa chỗ tôi?"
Triệu Ý Hàm đảo mắt, "Vậy sao, không để ý."
Hạ Đằng biết cô ta giả vờ hồ đồ, cầm sách giáo khoa trải trước mặt cô ta, "Sách của tôi ướt hết rồi."
Triệu Ý Hàm không có thành ý cười rộ lên: "Ngại quá đi, tao không nhìn thấy."
Hai ả hầu gái cũng cười hùa theo.
Hạ Đằng lẳng lặng nhìn cô ta hai giây, đột nhiên nhấc tay, ném sách lên người cô ta.
"Vậy bây giờ cậu xem đi." Cô nói.
Không khí xoay chuyển quá nhanh, phản ứng của Hạ Đằng ngoài dự đoán, tất cả khán giả xem kịch đều nín thở, tập trung. Triệu Ý Hàm sửng sốt một giây, tươi cười nhàn hạ nhận lấy, tức giận nhanh chóng bừng lên cả khuôn mặt, một lời không nói, dứt khoát quăng sách của Hạ Đằng ra ngoài cửa sổ.
Cùng với tiếng trang giấy bay múa phần phật, sách giống như một con bướm bị mưa đánh gãy cánh, rơi xuống từ tầng ba.
Triệu Ý Hàm quay đầu lại, đôi mắt bốc lửa, thái độ kiêu ngạo cực điểm: "Dám ném tao phải không? Còn gì không muốn nữa, ném ra đây, tao vứt hộ mày!"
Hạ Đằng bị tiếng rống này làm cho ngây ngốc, xúc động và tức giận vừa rồi bị bao trùm bởi nỗi nhục nhã không thể gọi tên. Cô chưa từng bị đối xử như vậy, ở trường trước đây không có ai đối xử với cô như thế, vả lại thân phận của cô đặc biệt, tất cả mọi người đều mang mặt nạ, trên mặt lúc nào cũng niềm nở, không khí có không đúng thì cũng không ai chủ động xé rách da mặt.
Hiển nhiên Triệu Ý Hàm không muốn dừng lại ở đây, Hạ Đằng càng im lặng, hứng thú của cô ta càng cao, "Tiếp tục đi? Không phải vừa nãy mày hống hách lắm à? Tiếp tục trút giận lên tao đi?"
Bên tai Hạ Đằng chỉ có tim đập dữ dội, mạnh đến mức có thể át tất cả âm thanh.
Cả lớp đều nhìn cô xấu mặt.
Cô không thể chấp nhận.
Cô đã quen tỏa ánh sáng vinh quang cho mọi người, cô luôn luôn ở trên cao. Đây không phải thế giới mạng, ác ngôn ác ngữ của cư dân mạng cô có thể không xem, có thể trốn tránh, nhưng sự nhục nhã này đang xảy ra ngay trước mắt, cô đang phải đối mặt.
Hạ Đằng đẩy ghế lao ra khỏi phòng học, trên đường va phải vài học sinh, có người lớn tiếng mắng sau lưng cô "Ngu ngốc", vào giây phút đó, tất cả những lời nhục mạ mấy tháng nay đều nhảy vào đâu cô.
"Vừa nhìn đã biết là chủ động quyến rũ người ta, muốn câu đại gia."
"Lúc nào trông cô ta cũng lả lơi, không biết ra vẻ kiêng khem gợi cảm gì nữa, rõ ràng là thô tục.
"Tôi thấy cô ta khó coi? Trông thật hà khắc…"
"Giới giải trí quả là dơ bẩn, ít tuổi như vậy mà không từ thủ đoạn để nổi tiếng, không thấy làm mất mặt bố mẹ cô à?"
"Ngủ tới ra phim điện ảnh cơ đó."
"Cút đi, quá ghê tởm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!