Tầm mắt Hạ Đằng bị tên khỉ ốm chặn.
"Em quen nó à?"
Gió lạnh xuyên tới từ bốn phía, thổi buốt tận xương máu, Hạ Đằng lạnh tới tím môi, thân thể cứng đờ, nói không ra lời.
Hình ảnh cuối cùng là bóng dáng không liên quan tới mình của Kỳ Chính.
"Nó là đồ chó nhà có tang, khắc chết mẹ nó, chắc bố nó cũng nhanh tèo thôi." Khỉ ốm phỉ một bãi xuống đất, "Cả ngày lảng vảng ngoài đường, bắt được ai cũng cắn."
Kỳ Chính xuất hiện, bọn chúng tạm thời quên truy cứu hành vi vừa nãy của cô.
Tên "Anh Bân" nhìn chằm chằm cửa quán net kia một lúc, tựa như muốn chọc thủng nó, hồi lâu sau, hắn áp xuống mí mắt, nhìn về phía bọn họ, "Đi thôi."
Hạ Đằng bị vài tên cưỡng ép kéo ra ngõ nhỏ.
Qua lại có người trông thấy, huýt sáo với chúng, sau đó là tràng cười đầy thâm ý.
Không ai để ý sự sống chết của cô.
Cứ tiếp tục như vậy thì cô thật sự xong đời.
Hạ Đằng bất kể chúng kéo thế nào cũng không đi, dồn hết dũng khí mở miệng: "Tôi nói, tôi không đi."
Khỉ ốm tới kéo cô, lời ngon tiếng ngọt dỗ: "Chỉ ăn bữa cơm với anh thôi mà."
Hạ Đằng né tránh như điện giật.
Động tác này lập tức chọc giận hắn.
Khỉ ốm giật túi nilon trên tay cô, vứt xuống đất, sau đó cưỡng ép ôm cô vào ngực, giọng điệu hung ác: "Đừng có nể mặt lại không cần, vừa nãy có phải muốn chạy không?"
Quần áo trên người hắn ướt sền sệt, kề sát vào cô, trên người còn có mùi hôi của thuốc, tóc dính bết lên mặt trông càng thêm xấu xí, giống như con chuột trong cống nước.
Hạ Đằng không nhịn được, trực tiếp nôn khan một trận.
Đây là sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Khỉ ốm giậm chân, kẹp chặt mặt Hạ Đằng, "Mày chê tao buồn nôn?"
Hạ Đằng tránh ra sau, "Đừng chạm vào tao."
Khỉ ốm nổi trận lôi đình: "Mẹ kiếp có phải mày muốn ông làm mày ở đây không?"
Miệng Hạ Đằng ngậm đầy tóc, hốc mắt đỏ như thấy máu, vừa sáng vừa đáng sợ.
"Mày dám, tao sẽ giết mày."
Vào lúc ấy, cô thấy lạ lẫm với chính mình.
Cô chưa bao giờ nói những lời tàn nhẫn như vậy.
Cô cũng chưa bao giờ biết mình có thể bị ép tới mức quyết tuyệt như vậy.
Khỉ ốm bị cô dọa, thật sự dừng lại, Hạ Đằng cho rằng mình có thể tự cứu, nhưng còn chưa kịp vui sướng thì mắt hắn lại lóe lên tia hung ác.
Hắn biết rõ bản thân chiếm ưu thế tuyệt đối, lời nói tàn nhẫn của cô cũng chỉ là hổ giấy.
Nhận thức được điều này khiến hô hấp của Hạ Đằng ngừng lại trong phút chốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!