"Đường huynh! Thần tượng! Ta có thật nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi..."
"Cứ hỏi."
"
"Đường Bá Hổ"... Là tên chữ của ngươi à?"
"Không... Vì sao hỏi như vậy?"
"Bá Hổ, Bạch hổ... Mẹ ngươi sao lại đặt tên chữ cho ngươi kỳ quặc vậy chứ?"
"......."
"Không tiện thì cũng không cần trả lời…"
"A, cám ơn."
"Thân là người đứng đầu Giang Nam tứ đại tài tử, áp lực của ngươi có lớn không vậy?"
Sự nhiệt tình của Tần Kham vượt xa khỏi dự kiến của Đường Bá Hổ cùng Đỗ
Yên, hơn nữa mấy vấn đề hắn đưa ra hỏi cũng khiến Bá Hổ huynh thực không biết nói gì cho cam.
Hai người họ đương nhiên không thể biết rằng cái tên Đường Bá Hổ ở năm
trăm năm sau là vang dội như sấm bên tai tới cỡ nào. Tần Kham thậm chí
còn không biết tên của đương kim Thiên tử nhưng chỉ mới nghe đến ba chữ
"Đường Bá Hổ" thì trong đầu hắn đã tự động hiện ra một hình ảnh – Châu
Tinh Trì vẻ mặt phong tao, cùng với ba đại tài tử khác của Giang Nam tứ
đại tài tử thoát quần áo ở trên cầu vượt, mê hoặc chết đi sống lại hàng
vạn hàng nghìn cô gái ngu ngốc...
Đỗ Yên ở một bên không đành lòng cho Đường Bá Hổ nên khẽ kéo kéo Tần
Kham tay áo, Tần Kham lúc này mới phát hiện chính mình có điểm thất
thố, vì thế cưỡng chế lại tâm tình kích động, ho khan hai tiếng cười
cười xấu hổ với Đường Bá Hổ.
"Gặp được Đường huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ." Tần Kham chắp tay khách khí.
Đường Dần cũng chắp tay: "Còn chưa thỉnh giáo danh tính túc hạ..."
"Tại hạ Sơn Âm Tần Kham, miễn cưỡng tính là nửa cái người đọc sách."
Theo quy củ thì bình thường Tần Kham còn hẳn là phải giới thiệu một chút tên chữ của mình nữa, nhưng từ khi xuyên qua tới giờ thì hắn cũng không nhớ nổi tên tự của mình nữa, thế nên đành phải bỏ qua không đề cập tới.
Lúc này Tần Kham mới chính thức bắt đầu đánh giá Đường Dần.
Nói thật, vị Giang Nam đệ nhất tài tử trước mắt này thật là không có tí
xíu phong độ tài tử nào cả, chưa nói tới cái hình tượng tay áo phiêu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!