Phát tài!
Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Tần Kham bước ra khỏi phòng trọ của Đường Dần.
Ý nghĩ này khiến hắn không nhịn được mà nhảy dựng lên kêu to vài tiếng "Oh yeah!".
Khi trước Đỗ Yên trăm phương ngàn kế muốn moi ra chủ ý của Tần Kham với
Đường đại tài tử là cái gì, kỳ thật Tần Kham tính toán chính là cái chủ ý này.
Nói văn vẻ dễ nghe thì gọi là "Mượn nhờ gió đông", còn dân dã thì nói khó nghe hơn một chút là "Chó mượn oai hùm".
Đường Dần vốn đã thơ họa song tuyệt, nếu như đem thêm một ít văn vẻ
truyền lưu thiên cổ ném thêm vào cái quầng sáng vốn đã cực kỳ chói mắt
của hắn thì giá trị và lợi ích kinh tế của những thứ này trên thị
trường nhất định là một con số kinh người.
Đây cũng là lý do Tần Kham chọn cách "Chó mượn oai hùm" chứ không thò mặt ra mạo xưng tài tử với đời đấy.
Một thằng chẳng có miếng danh vọng tiếng tăm gì như Tần Kham, thậm chí
còn là loại tú tài gà mờ đã bị cách đi công danh nếu dám cầm một mớ
thiên cổ danh tác ra đường rêu rao ông ổng thì chờ đợi hắn trăm phần
trăm không phải là sự tán thưởng của đám Giang Nam sĩ tử mà là một trận
quần ẩu lên bờ xuống ruộng của toàn bộ tập đoàn văn nhân rồi.
Cái vật như kiểu danh vọng này quả thực là có thể thấy cũng có thể sờ
được đấy nhé. "Ba năm im hơi, bỗng nhiên nổi tiếng"
- Loại sự tình này
nếu như quả thật xuất hiện ở Đại Minh thì tuyệt đối sẽ không kết quả
tốt, bởi vì sự đố kỵ của văn nhân đem so với đàn bà còn nặng nề hơn, ác
độc hơn nhiều.
Thế nhưng nếu những thiên cổ danh tác này mà do Giang Nam đệ nhất tài tử viết ra thì kết quả hay ý nghĩa lại không hề giống vậy nữa rồi.
Dù Đường đại tài tử viết ra những áng thơ cỡ nào lưu truyền thiên cổ thì cũng đều là chuyện bình thường, hợp tình hợp lý đấy.
Hơn nữa dù có đem vinh quang cùng ánh sáng toàn bộ đưa cho Đường Dần thì Tần Kham cũng không ngại thua lỗ. Hắn coi trọng không phải mấy cái hư
danh đó mà là bạc tươi thóc thật cơ.
Học vấn cao quý thanh bạch mấy đi nữa thì trong mắt hắn cũng có thể dùng bạc để đong đếm, người ở thời hiện đại vốn coi trọng lợi ích thực tế.
Loại sự tình phát tài như thế này thì nên có được làm liền chớ để chậm,
đã chạy trên con đường kiếm cơm thì phải ngựa không dừng vó, gặp thần
giết thần gặp phật cái bem luôn… bằng không quả thực là cái loại vô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!