Dung Quân Tiện ngẩn người, nói: "Cũng không phải thật sự muốn ổng đi chết…"
"Vậy cậu muốn gì?" Bạch Duy Minh hỏi.
Dung Quân Tiện lại phiền não nói: "Tôi cứ luôn đắc tội với người ta, chắc chắn cũng có nguyên nhân của bản thân."
Bạch Duy Minh lắng nghe, lại cảm thấy hơi buồn cười: "Làm sao? Cậu thế mà còn ngẫm lại à?"
"Cũng không phải ngẫm lại hay không, chỉ là tôi cảm thấy cái nghề này và kiểu tôi muốn cũng khác biệt quá."
Bạch Duy Minh hỏi: "Kiểu cậu muốn là như thế nào?"
Dung Quân Tiện đáp: "Thật ra tôi chỉ muốn làm một công việc mình thích, giống như dân đi làm. Tôi đi làm, sẽ chăm chỉ làm việc, không có không tận tụy, tập trung toàn bộ tinh thần và thể xác cũng là điều đương nhiên. Nhưng tôi tan việc, trong thời gian riêng tư của mình, thích nói gì thì nói đó, thích làm gì thì là đó, không ai quản được hết."
Bạch Duy Minh cười: "Trên thực tế, rất nhiều nghệ sĩ đều như vậy, diễn xong làm gì không ai quan tâm. Chỉ không hot mà thôi."
Dung Quân Tiện cũng không phải bác được.
"Được rồi, không nói chuyện này." Bạch Duy Minh lại nói, "Chuyện bên Tề tổng, cậu không cần lo, cậu không muốn xin lỗi thì không cần xin lỗi. Tôi hiểu ý của cậu, cậu không muốn để ý tới chuyện khác, chỉ muốn quay phim, đúng không?"
"Đúng thế." Dung Quân Tiện gật đầu.
Bạch Duy Minh bèn nói: "Vậy cậu tiếp dục quay phim, không cần lo nghĩ đến chuyện khác."
"Nhưng sao có thể không lo nghĩ chứ?" Dung Quân Tiện không nhịn được cau mày, "Bọn họ cũng muốn đổi tôi rồi!"
"Bây giờ cậu là nhân vật chính có nhân khí, sao bọn họ có thể tùy ý đổi cậu đi? Điều này ảnh hưởng rất lớn đến cả bộ phim, cũng sẽ gây ra sóng gió. Trần Lễ Bỉnh là người đầu tiên không đồng ý. Trừ khi cậu thật sự làm chuyện vi phạm hợp đồng."
"Chuyện vi phạm hợp đồng?"
"Đúng, trừ khi cậu thật sự bị Tề tổng kiện lên tòa, chọc phải quan tòa thị phi." Bạch Duy Minh trả lời, "Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể danh chính ngôn thuận đổi diễn viên, nếu không, dư luận đại chúng sẽ bắn lại rất lớn."
Quảng bá bộ phim được một nửa, Dung Quân Tiện trở thành nhân vật đứng đầu về độ nổi tiếng, tùy tiện đổi cậu, quần chúng nhất định sẽ chửi đoàn phim lên đề tài nóng nhất, mà diễn viên tiếp nhận "Tăng Phàm" chỉ sợ cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích. Nhưng nếu như Dung Quân Tiện có ý định hại người bị lên toà, lại thêm mắm dặm muối tung tin đồn nhảm rằng Dung Quân Tiện thích đánh người, là minh tinh mắc bệnh ngôi sao, vậy hiệu quả sẽ khác biệt.
"Cho nên mấu chốt bây giờ đó là đánh cược Tề tổng có thật sự khởi tố cậu hay không." Bạch Duy Minh nói, "Nếu như ông ta thật sự khởi tố cậu, vậy cậu thật sự sẽ mất đi nhân vật Tăng Phàm này. Ngược lại, nếu như ông ta không khởi tố cậu, như vậy hết thảy đe dọa đều giới hạn ở đe dọa, dọa người bằng miệng, không đủ gây sợ."
Dung Quân Tiện lại cau mày nói: "Nhưng sao tôi có thể xác nhận Tề tổng sẽ không thật sự khởi tố tôi?"
"Thứ nhất, vì dự án "Tăng Phàm Truyện" lần này suôn sẻ, Trần Lễ Bỉnh vẫn đang làm công việc của Tề tổng, sẽ không để cho Tề tổng khởi tố cậu." Bạch Duy Minh lại nói, "Thật ra, điểm quan trọng nhất là…"
Dung Quân Tiện đang tò mò nhìn Bạch Duy Minh, chuẩn bị nghe điểm quan trọng này, không ngờ điện thoại đổ chuông, là Vu Tri Vụ gọi tới, giọng điệu vô cùng vội vàng: "Văn phòng chúng ta nhận được một lá thư luật sự của Tề tổng! Ông ta định chính thức khởi tố cậu!"
Sắc mặt Dung Quân Tiện như màu đất, quay đầu nhìn Bạch Duy Minh nói: "Xem đi, anh tính sai rồi! Tề tổng thật sự kiện tôi."
Bạch Duy Minh hơi há miệng, mặt khác vẻ mặt cũng không có thay đổi quá lớn, hồi lâu nói: "Chẳng lẽ Côn Hạnh…"
"Anh đang nói gì?" Dung Quân Tiện nhíu mày, nghi hoặc không hiểu, "Chuyện này liên quan gì đến Côn Hạnh?"
"Không liên quan gì, thư luật sự gửi tới rồi, cũng không phải giấy gọi của tòa án, chưa hẳn là chính thức khởi tố." Bạch Duy Minh vẫn rất vững chãi, "Cậu đừng lo lắng, cứ tiếp tục quay phim đi."
Dung Quân Tiện lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn trở về đoàn phim quay phim. Trong lòng Dung Quân Tiện lại cứ thầm nói câu "Chẳng lẽ Côn Hạnh" của Bạch Duy Minh là có ý riêng, vì vậy cậu hỏi người của đoàn phim: "Các anh nhìn thấy Côn Hạnh không?"
"Cậu quên rồi sao? Mấy bữa nay không phải An Liên Dung ốm nặng, không có phần diễn gì à? Hôm qua Côn Hạnh đã quay xong cảnh của mấy ngày nay rồi, hôm nay không đến đoàn phim." Người của đoàn phim trả lời như vậy.
Dung Quân Tiện mở kịch bản ra, phát hiện chẳng những là Côn Hạnh, mà phần diễn của Tăng Phàm giảm rất nhiều, nhưng Phạt phi cũng là tình thế sắp bị sáng tác chết. Dương Thụ Hi cũng mặt mày ủ rũ. Thị hậu hóa trang xong tán gẫu với Dung Quân Tiện, lại nói: "Dương Thụ Hi diễn cảnh khóc mà khóc mãi không được, lần này không biết phải NG bao nhiêu lần với cậu ta đây!"
Dung Quân Tiện cười, nói: "Tôi thấy tình thế của kịch bản này, Dương Thụ Hi cũng không có bao nhiêu cảnh quay đâu!"
"Vậy thì càng đúng, mặc dù diễn xuất của Dương Thụ Hi bình thường, nhưng dáng dấp cũng được. Đợi cậu ta đóng máy, trong cung lại phải có người mới vào, cũng không biết là trình độ gì! Sớm nghe nói "Tăng Phàm Truyện" hot rồi, rất nhiều nhà đầu tư đến nhét người mới. Chẳng lẽ đến một người vớ va vớ vẩn gì đó, cũng muốn tôi diễn dáng vẻ thèm chảy dãi, thế thì phiền chết người rồi. Tôi cũng có thẩm mỹ nha!" Thị hậu nói liên miên oán trách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!