Chương 76: (Vô Đề)

Nói xong chữ "Vợ" này, Dung Quân Tiện đỏ mặt nóng tai trước: "Cái gì… Anh… Anh định cầu hôn à?"

"Nếu nói vậy," Ngón tay Bạch Duy Minh móc ở mép văn kiện, tùy ý gảy, "Cũng nên là em cầu hôn tôi."

"Tại sao em phải…" Dung Quân Tiện cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Em thấy anh mới là bên nên tỏ ra thành ý!"

"Thành ý của tôi rất đủ." Bạch Duy Minh đặt tay lên một tay của Dung Quân Tiện, lại đặt văn kiện lên tay kia của Dung Quân Tiện, "Em nhìn tôi, nhà cũng mua rồi, chuẩn bị chi tiết tài sản từ trước. Chứng minh tôi đã sớm lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta xong rồi. Còn em, khi nào bắt đầu nghĩ đến tương lai của chúng ta?"

"Khi nào…" Dung Quân Tiện nghẹn lời.

Đừng nói là khi nào suy nghĩ về tương lai, Dung Quân Tiện vốn cũng chưa từng nghĩ đến!

Mặt Dung Quân Tiện nóng lên, thế mà bị quấn vào, còn cảm thấy hơi áy náy: "Em chưa từng nghĩ đến…"

Bạch Duy Minh giả vờ thương tiếc, khẽ thở dài: "Tôi biết ngay, em đối với tôi cùng lắm là chơi đùa mà thôi…"

"Không phải!" Dung Quân Tiện vội vàng lắc đầu, "Không phải như thế! Em nghiêm túc với anh!"

Bạch Duy Minh nói: "Vậy tại sao em không chịu cầu hôn tôi?"

Dung Quân Tiện ngẩn người, nắm túi văn kiện trong tay, hơi căng thẳng: "Nhưng… nhưng chuyện cầu hôn sao có thể vội vàng thế được?"

bạch Duy Minh nói: "Kết hôn đều dựa vào bốc đồng."

Dung Quân Tiện nghẹn lời rồi.

Bên này Dung Quân Tiện cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, vươn tay ra nắm lấy túi văn kiện.

Bên kia Vu Tri Vụ lại cử trợ lý đến thúc giục Dung Quân Tiện phải tới sân bay rồi.

Dung Quân Tiện đứng tại chỗ, tựa như muốn đi, lại không muốn đi, trợ lý cũng có phần nóng nảy rồi: "Ông chủ Dung, máy bay không đợi người!"

Bạch Duy Minh nhìn biểu cảm của Dung Quân Tiện, biết Dung Quân Tiện vẫn có điều lo nghĩ. Anh cũng không muốn ép Dung Quân Tiện, bèn vỗ vỗ bả vai Dung Quân Tiện cười nói: "Cũng nói đùa với em thôi, em không cần vội vã suy nghĩ những thứ này. Đi làm xong việc trước đã."

Trợ lý cũng kéo Dung Quân Tiện đi.

Trong tay Dung Quân Tiện vẫn cầm túi văn kiện, quay đầu lại hỏi Bạch Duy Minh: "Vậy văn kiện này của anh…"

"

Bạch Duy Minh cười nói: "Em cầm đi đi. Nhưng nhớ đừng làm mất. Bị những người khác nhìn thấy cũng không tốt."

Dung Quân Tiện bị trợ lý đẩy xuống lầu, trong tay mang theo túi văn kiện nặng trũi, trong lòng cũng sợ mất đây. Dù sao cũng ghi chép tài sản của Bạch Duy Minh mà!

Đợi sau khi Dung Quân Tiện bị trợ lý nhét vào ghế sau, Dung Quân Tiện nghĩ tới nghĩ lui, vẫn gọi điện cho Bạch Duy MInh: "Không thì em trả lại túi văn kiện cho anh nhá! Thứ này em cầm cũng không tiện."

Bạch Duy Minh im lặng mấy giây, trên mặt có mất mát Dung Quân Tiện không nhìn thấy.

Mấy giây sau, giọng nói trong trẻo ấm áp của Bạch Duy Minh lại từ sóng điện thoại truyền đến: "Không có vấn đề gì. Em có thể xem. Nhưng xem rồi chính là vợ của tôi."

Khi Dung Quân Tiện nghe thấy giọng Bạch Duy Minh nói ra ba chữ "Vợ của tôi", trên mặt nóng lên, mãi mới lớn tiếng nói: "Vậy còn chưa chắc đâu!" Nói xong, Dung Quân Tiện cúp điện thoại.

Trái tim Dung Quân Tiện đập thình thịch, vốn là bị màn "Được cầu hôn" bất thình lình này là tâm tư triền miên.

Nhưng khi ô tô lái đến sân bay, Dung Quân Tiện lại dần dần cảm thấy không ổn: Sao mình vẫn cảm thấy Bạch Duy Minh giấu mình chuyện gì đó? Tại sao mình vẫn cảm thấy anh ấy không thành thật?

Những "Không ổn" này, chỉ là một trực giác kỳ lạ, mà không phải suy đoán logic.

Dung Quân Tiện dùng đầu óc suy nghĩ một hồi, chỉ nghĩ lý do giải thích của Bạch Duy Minh không có vấn đề gì, nhưng Dung Quân Tiện để tâm cảm nhận, lại vẫn cảm thấy Bạch Duy Minh bịa đặt lung tung đầy miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!