Chương 46: (Vô Đề)

Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh được Tần tiểu gia dẫn đến một căn phòng yên tĩnh bên cạnh. Tần tiểu gia nói: "Người đâu? Bấm móng tay đâu?"

Nhân viên phục vụ vội vàng nâng một cái bấm móng tay đi tới: "Mời ông chủ Dung dùng."

"Cảm ơn." Dung Quân Tiện đang định lấy bấm móng tay để dùng, lại nghe Tần tiểu gia ngắt lời mắng: "Cậu ngu à? Đây là inox! Còn không đi lấy cái bấm móng tay mạ vàng và cái giũa móng tay nạm men hoa trong ngăn tủ của tôi ra?"

Nhân viên phục vụ vội vàng đi, chốc lát đã mang một bộ cắt móng tay đựng trong chiếc hộp khảm xà cừ.

Khi Dung Quân Tiện đóng phim cung đình đã dùng khá nhiều đồ khảm xà cừ, mạ vàng, nhưng toàn là đạo cụ đóng phim. Nếu nói trong cuộc sống dùng đồ mạ vàng khảm xà cừ, vẫn là lần đầu tiên.

Dung Quân Tiện vừa nâng cắt móng tay trong tay, vừa nhìn hoa văn tinh xảo trên trên khảm xà cừ, bất giác nói: "Tần tiểu gia rất chú trọng cuộc sống."

Tần tiểu gia nói: "Không tính là gì đâu!"

Đổi lại là Dung Quân Tiện cẩn thận hẳn, sau khi dùng xong lại thổi thổi móng tay. Nhân viên phục vụ lại đưa kem dưỡng da tay hoa nhài mới sản xuất, nói: "Cái này vừa có thể dưỡng da tay, vừa có thể dưỡng móng tay. Thích hợp sử dụng sau khi cắt móng tay."

Dung Quân Tiện vội vàng dùng, nhìn Tần tiểu gia cao lớn thô kệch, cũng không biết cậu ta có nhiều thứ lạ mắt đến vậy.

Tần tiểu gia nói: "Chú trọng những thứ này, đều là đi theo Khế gia lâu rồi, mưa dầm thấm đất học được."

Dung Quân Tiện nghe thấy hai chữ "Khế gia", nghĩ ngay đến lời tán gẫu vừa nãy, bất giác hỏi: "Khế gia?"

Tần tiểu gia giải thích: "Chính là cha nuôi tôi nhận."

Dung Quân Tiện lại hỏi: "Cha nuôi của anh và cha nuôi của hội trưởng Tuyên là cùng một người à?"

Tần tiểu gia đáp: "Không phải sao? Rõ là có duyên. Cậu cũng quen biết Bất Phàm hả?"

Dung Quân Tiện cười nói: "Biết chứ."

Bạch Duy Minh lại lên tiếng, nói: "Tôi thấy trà này cũng uống gần xong rồi, người cũng đánh rồi, móng tay cũng giũa, hay về đi về trước nhé."

Dung Quân Tiện cũng đang có ý này, gật đầu nói: "Được."

Tần tiêu gia nói: "Vậy tôi tiễn các anh."

"Từ từ đã." Bạch Duy Minh nói, "Cậu bảo nhân viên phục vụ đưa Quân Tiện ra xe, tôi với câu lại nói hai câu tạm biệt."

Dung Quân Tiện nhìn hai người một cái, theo nhân viên phục vụ đi ra ngoài. Nhân viên phục vụ cũng sợ Dung Quân Tiện lại đụng tới ai, lại đánh nhau nên dẫn cậu đi đường tắt đến garage.

Tần tiểu gia thấy Bạch Duy Minh ở lại muốn nói riêng, bèn hỏi: "Không biết Bạch đại gia có gì chỉ bảo?"

"Lời này khách sáo quá." Bạch Duy Minh vỗ vỗ bả vai Tần tiểu gia, nói, "Lần này Quân Tiện nhà tôi không đúng, gây thêm phiền toái cho cậu."

"Ôi, lời này từ đâu ra đây?" Tần tiểu gia cười rạng rỡ, "Rõ ràng là tôi không tốt, chiêu đãi không chu đáo, tôi còn sợ anh trách móc!"

Bạch Duy Minh cười vỗ bả vai Tần tiểu gia: "Bớt buồn nôn đi!"

Tần tiểu gia nói: "Được, được."

Bạch Duy Minh lại nói: "Lần này đúng là gây thêm phiền toái cho cậu. Vậy đi, cái ghế kia cậu giữ lại đi, cũng đừng tặng đi nữa."

Tần tiểu gia lại nói: "Đây là hai việc khác nhau! Cái ghế là Cốc tổng người ta biếu anh, tôi cũng không thể giấu đi. Bằng không thì nói ra không dễ nghe cho lắm? Lại nói, không dễ gì mời anh tới một chuyến, cũng không để anh tay không đi về."

"Cũng không tính là tay không đi về." Bạch Duy Minh cầm lấy cái bình hoa gỗ đào Dung Quân Tiện dùng để đánh người, "Tôi thấy cái bình hoa gỗ đào này cũng không phải đồ thường. Cậu cho tôi cái này, ghế thì tự cậu giữ lại."

"Được, nếu Bạch đại gia đã nói vậy. Tôi cũng không khách sáo nữa." Tần tiểu gia cười đồng ý, lại tiễn Bạch Duy Minh đi ra.

Bãi đỗ xe, Dung Quân Tiện ngồi ở ghế phó lái trong chiếc SUV màu đen, hơi thấp thỏm đợi Bạch Duy Minh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!