Chương 43: (Vô Đề)

Tin tức Dung Quân Tiện nhập viện khẩn cấp bị truyền ra ngoài rất nhanh, phóng viên đến chụp ảnh lấy tài liệu đã tụ tập bên ngoài bệnh viện, vây bệnh viện chật như nêm cối. Cảnh sát cũng không thể không đến duy trì trật tự, xua tan đám người.

Dung Quân Tiện ở phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất của bệnh viện, nhưng cũng có thể nghe được tiếng người dưới lầu, bèn kéo chặt rèm cửa, thở dài: "Đúng là người sợ nổi tiếng, lợn sợ mập[1]!"

[1] người nổi tiếng dễ bị công kích, lợn béo lên sẽ bị làm thịt, cho nên làm việc đừng phô trương quá, phải khiêm tốn, để bảo vệ mình

Bạch Duy Minh ở bên cạnh bày đĩa trái cây cho cậu, lại nói: "Lời này của cậu bị những nghệ sĩ không hot kia nghe được, lòng dạ tiểu nhân chỉ sợ lại muốn ghen tỵ với cậu."

Dung Quân Tiện nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy đau đầu, quay đầu nói với Bạch Duy Minh: "Tôi cũng không biết mình lại làm cho người ta thù hận đến vậy!" Nói đoạn, Dung Quân Tiện lại cảm thấy toàn thân rét run: "Ngẫm lại cũng cảm thấy sợ."

Nghĩ mà sợ và khó chịu, những cảm xúc này không chỉ có ở Dung Quân Tiện.

Bạch Duy Minh không nói, lẳng lặng nhìn Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện cũng nhìn Bạch Duy Minh, dường như nhìn thấy rất nhiều sự chán nản đè nép trong mắt Bạch Duy Minh.

Điều này và Bạch Duy Minh mà trước kia Dung Quân Tiện nhìn thấy không giống nhau lắm.

Bạch Duy Minh nhìn thấy lúc trước, khí chất như mây trắng, rất tiêu sái, nhẹ nhàng như mây gió. Bây giờ cũng bị mây đen áp đỉnh rồi.

Tất nhiên Dung Quân Tiện nhìn ra có lẽ tâm trạng Bạch Duy Minh không vui, cố ý nở nụ cười, giả vờ ung dung: "Nhưng mà căn cứ theo manh mối của anh, cảnh sát đã quyết định lập án, Thạch Gia Ý và Nam Lục sẽ bị khởi tố. Chúng ta chỉ đợi xem hai người họ gieo gió gặt bão, ngồi xổm trong nhà đá thôi!"

Bạch Duy Minh lại nói: "Thật ra Thạch Gia Ý và Nam Lục chẳng là gì? Tôi thấy nhìn từ ngọn nguồn, bọn họ tự tin có người chống lưng, mà cậu không người không vật, mới dám làm những chuyện này. Hôm nay đưa Thạch Gia Ý và Nạm Lục vào tù, ngày mai có người nào nóng tính nhìn cậu không vừa mắt, vẫn vẽ động tới cậu." Bạch Duy Minh còn nói vài câu không nói ra khỏi miệng: "Suy cho cùng tính tình của cậu cũng không hiền lành gì cho cam.

Chỉ sợ về sau vẫn sẽ đắc tội với người khác."

"Tôi lại không nghĩ đến đó." Dung Quân Tiện hơi bất ngờ, "Ý của anh là bọn họ có chỗ dựa, thấy tôi không có chỗ dựa, thấy tôi không vừa mắt nên trực tiếp chơi tôi. Nếu tôi có chỗ dựa, bọn họ cũng không dám, là ý này phải không?"

"Đúng thế." Bạch Duy Minh trả lời.

Dung Quân Tiện ngẫm nghĩ lại nói: "Nhưng tôi đi đâu tìm chỗ dựa đây?"

Bạch Duy Minh nói: "Cậu nói xem? Muốn tìm, dĩ nhiên là tìm ở chỗ gần."

"Đó là xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt." Dung Quân Tiện đột nhiên nhận ra, "Là hội trưởng Tuyên hả?"

Khóe miệng Bạch Duy Minh kéo một cái, giống như cười, lại như không phải, vẻ mặt này trong cái nhìn của Dung Quân Tiện thực sự quái dị cực kỳ.

Dung Quân Tiện đang định hỏi anh, lại nghe thấy có người gõ cửa.

"Mời vào." Dung Quân Tiện cất giọng nói.

Đẩy cửa vào chính là hội trưởng Tuyên —— đúng là "Xa cuối chân tời, gần ngay trước mắt".

"Dung tiên sinh, cậu khỏe chưa?" Hội trưởng Tuyên hỏi.

"Tôi? Tôi rất khỏe." Dung Quân Tiện nở nụ cười kéo ghế ra cho hội trưởng Tuyên, "Hội trưởng Tuyên, anh ngồi đi."

Hội trưởng Tuyên ngồi xuống, lại nhìn Bạch Duy Minh: "Anh Bạch, chào anh."

Bạch Duy Minh gật đầu với anh ta, nói: "Cậu thường xuyên đến. Khế gia của cậu không hỏi cậu à?"

Hội trưởng Tuyên nói: "Quả thật, ngày mai em sẽ phải đến chỗ Khế gia, cho nên hôm nay đến tạm biệt Dung tiên sinh. Tạm thời tôi không thể tới thăm cậu."

"Không sao đâu." Dung Quân Tiện đáp, "Mấy hôm nay anh thường đến, tôi đã rất cảm ơn rồi."

Hội trưởng Tuyên lại nói với Dung Quân Tiện: "Nói ra có lỗi quá, cửa phòng bệnh của cậu, hiệu quả cách âm không tốt lắm. Tôi đã nghe thấy những gì hai người nói rồi."

Dung Quân Tiện ngẩn ra: "Hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!