Chương 40: (Vô Đề)

Dung Quân Tiện thấy Bạch Duy Minh bưng trà rót nước cho mình, bản thân thì làm ổ trên giường, cũng ngại lắm nên mở TV treo tường đối diện giường, nói với Bạch Duy Minh: "Anh cũng đừng bận việc nữa, lại đây ngồi xem TV với tôi đi."

Bạch Duy Minh cũng không từ chối, thuận thế ngồi trên giường.

Dung Quân Tiện hơi nhích sang bên cạnh, vén chăn lên, để Bạch Duy Minh đi lên. Bạch Duy Minh cũng nghe lời Dung Quân Tiện chui vào trong chăn. Trong chăn tràn đầy nhiệt độ và mùi do cơ thể của Dung Quân Tiện mang tới, điều này làm cho Bạch Duy Minh rất thích.

Dung Quân Tiện chán đến chết chuyển kênh: "Xem gì đây? Anh nói —— "

"Xem phim đi!" Bạch Duy Minh nhón một miếng táo bỏ vào miệng, nói "Tăng Phàm Truyện?"

Dung Quân Tiện xua tay tỏ ý tha cho tui đi: "Xem cái đó làm gì! Hôm qua xem với hội trưởng Tuyên, tôi sắp bị diễn xuất của mình làm cho xấu hổ muốn chết."

"Lần trước xem với hội trưởng Tuyên?" Bạch Duy Minh cắn miếng táo trong miệng kêu rột rột, "Cũng xem ở đây à?"

Dung Quân Tiện lắc đầu, nói: "Xem dưới lầu."

"Ờ." Bạch Duy Minh nhẹ nhàng gật đầu.

Dung Quân Tiện ngồi không, cựa quậy chân trong chăn, bàn chân không tránh khỏi đụng vào chân Bạch Duy Minh, còn chưa nghĩ rõ ràng đã lập tức rụt lại, Bạch Duy Minh lại nói: "Chân cậu lạnh thế."

"Không thể nào ——" Dung Quân Tiện nói, "Tôi ở trong chăn lâu vậy, sao lại lạnh?"

Bạch Duy Minh duỗi chân đụng vào Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện cười nói: "Chân anh còn lạnh hơn chân tôi."

Bạch Duy Minh nói: "Ừ, vậy cậu ủ ấm giúp tôi đi."

Nói đoạn, Bạch Duy Minh tiện thể phủ chân lên chân Dung Quân Tiện. Trong lúc lòng bàn chân vuốt ve mu bàn chân, đương nhiên có ấm áp. Dung Quân Tiện đã nóng như quả cầu lửa —— đều là thẹn, Dung Quân Tiện thật sự không chịu được, rút chân về, lại nói: "Bạch tiên sinh —— anh… nếu anh lạnh chân, tôi làm nóng một túi muối cho anh ngâm chân nhá."

"Thong thả." Bạch Duy Minh đáp, "Tôi sẽ chơi với cậu."

Dung Quân Tiện bị thẹn đến hoảng rồi, cũng không biết nên nói gì, đổi lại là một loạt tiếng chuông hóa giải ngượng ngùng của cậu.

"Là chuông cửa." Dung Quân Tiện nói, "Có người nhấn chuông cửa, tôi đi xem là ai."

"Cậu cứ nằm yên đi." Bạch Duy Minh nói, "Tôi đi xem là được, nếu có chuyện quan trọng, lại gọi cậu. Nếu không phải chuyện quan trọng, lại đến phiền cậu, cậu cũng không tiện từ chối ngay mặt. Đúng lúc tôi nói với người ta."

Dung Quân Tiện gật đầu, nhìn Bạch Duy Minh rời khỏi phòng ngủ.

Bạch Duy Minh xuống tầng dưới, mở cửa ra, đã thấy một nhân viên công tác đeo túi.

Nhân viên thấy Bạch Duy Minh, hơi ngẩn ra, nói: "Anh… anh là…"

Bạch Duy Minh đáp: "Tôi ở đoàn đội quan hệ xã hội của ông chủ Dung, họ Bạch, hôm nay mới lên núi. Chắc chúng ta chưa từng gặp nhau. Vẫn chưa hỏi anh là?"

Nhân viên cười một tiếng, nói: "À, anh Bạch chào anh. Tôi tên là Tiểu Tề, là hậu cần của đoàn phim. Hôm nay, chị Từ Ngưng Hoa đóng máy, chị ấy phải đi, vốn định nói lời tạm biệt tặng quà với từng người, lại gặp phải tuyết rơi, đành phải xuống núi trước, nhưng chị ấy nhờ tôi nhất định đưa quà chia tay đến chỗ mọi người."

Bạch Duy Minh cười nói: "Có lòng quá, cảm ơn. Thật ra chị Từ Ngưng Hoa không cần tốn kém."

"Ừ." Nhân viên lấy một cái bình nhỏ trong balo ra, "Đây là cánh hoa mẫu đơn tốt nhất ở chỗ họ, có thể dùng để pha trà —— "

"Hoa mẫu đơn —— " Bạch Duy Minh đang cân nhắc.

Nhân viên mỉm cười, lại lấy ra một cái lọ khác, nói: "Chị Từ của chúng tôi nghe nói, mới biết được anh Quân Tiện dị ứng với mẫu đơn, cho nên lại lấy một bình hoa cúc, nói là cho anh Quân Tiện hết."

"Tất cả mọi người ở đoàn phim các anh đều biết ông chủ Dung bị dị ứng hoa mẫu đơn à?"

Nhân viên nói: "Chúng tôi làm hậu cần chắc chắc biết, bởi vì anh Vu Tri Vụ cũng đặc biệt nhấn mạnh, bảo chúng tôi phải chú ý. Chúng tôi cũng rất chú ý, lúc bố trí cảnh cũng không dám bày hoa mẫu đơn. Nhưng mà tôi thấy chị Từ không biết nên chúng tôi đã nhắc chị ấy, chị ấy còn thấy rất kinh ngạc và có lỗi đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!