Chương 4: (Vô Đề)

Dung Quân Tiện quay ở studio cả ngày, đến khuya mới kết thúc. Lúc cậu rời khỏi đoàn làm phim, trợ lý đã đậu xe ở chỗ dễ thấy đang chờ cậu.

Dung Quân Tiện nhìn thấy chiếc xe này, trực tiếp mở cửa lên xe, lại kinh ngạc phát hiện Bạch Duy Minh ngồi ở ghế sau.

Bạch Duy Minh ngồi vững vàng ở ghế sau, trên đầu gối đặt một chiếc laptop, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, cho đến khi Dung Quân Tiện lên xe, Bạch Duy Minh mới gập laptop lại, chủ động chào hỏi với Dung Quân Tiện: "Chào buổi tối, Dung tiên sinh."

Dung Quân Tiện hơi kinh ngạc: "Bạch tiên sinh… Sao anh lại tới đây?" Dung Quân Tiện nghĩ ngợi, lại hơi sợ hãi: "Không phải quan hệ công chúng xảy ra vấn đề gì chứ?"

"Bảo trì quan hệ công chúng, thường là dự phòng ngày thường, mà không phải dập lửa lâm thời." Bạch Duy Minh trả lời.

Ví dụ như, ngày thường bồi dưỡng thói quen nói chuyện khéo léo của một minh tinh, đơn giản hơn nhiều so với đợi đến khi minh tinh mở miệng đắc tội người ta mới xử lý.

Nhưng, muốn bồi dưỡng thói quen nói chuyện khéo léo cho Dung Quân Tiện, chỉ sợ cũng quá khó.

Dung Quân Tiện cân nhắc lời nói của Bạch Duy Minh hồi lâu, mới hỏi: "Ò? Cho nên anh hỏi tôi hôm nay có gặp rắc rối, có đắc tội người ta ở trường quay không?"

Bạch Duy Minh không trả lời thẳng: "Cậu có không?"

Dung Quân Tiện ngẫm nghĩ, nói: "Chắc cũng ổn?"

Trợ lý lại đổ mồ hôi trong lòng bàn tay, nói: "Trên thực tế, hôm nay ông chủ Dung tát Dương Thụ Hi hai cái, còn hỏi Trần Lễ Bỉnh có phải đi cắt mắt hai mí không."

"Ồ?" Bạch Duy Minh hơi tò mò hỏi: "Trần Lễ Bỉnh phẫu thuật mắt hai mí thất bại hả? Khiến cậu liếc mắt đã nhìn ra?"

Dung Quân Tiện nói: "Cũng rất tự nhiên, nhưng vừa làm phẫu thuật không lâu, hơi đỏ lên mà thôi."

Bạch Duy Minh gật đầu, nói: "À."

Trợ lý lại bất mãn nói: "Bạch tiên sinh, anh chỉ quan tâm hiệu quả phẫu thuật mắt hai mí của Lễ tổng?"

Bạch Duy Minh trả lời: "Đúng là hơi tò mò."

Dung Quân Tiện lại nói: "Tôi thấy lòng dạ Lễ tổng rất lớn, không quá để bụng chuyện như này."

Bạch Duy Minh nói: "Đúng là anh ta không so đo chuyện như vậy, cho nên chúng ta cũng không cần so đo."

Trợ lý lại hơi lo âu hỏi: "Chuyện này không so đo? Vậy thôi đi… Nhưng mà, ông chủ Dung tát hậu bối hai cái ở đoàn làm phim, chuyện này mà truyền đi…"

Dung Quân Tiện lại ngắt lời: "Là cậu ta tát tôi trước?"

Trợ lý vội nói: "Nhưng cậu ta tát anh là trong kịch bản viết, anh tát cậu ta là bên ngoài kịch bản."

Dung Quân Tiện lại đúng lý hợp tình: "Đó là tôi hướng dẫn cậu ta diễn."

Trợ lý cũng không muốn tranh luận với Dung Quân Tiện, bèn tranh thủ sự ủng hộ của Bạch Duy Minh: "Bạch tiên sinh? Anh xem? Chuyện này truyền đi có phải ông chủ Dung không chiếm được lý lẽ?"

Bạch Duy Minh trả lời: "Không phải."

Trợ lý đơ ra, đành phải ngậm miệng.

Dung Quân Tiện hơi bất ngờ, không nghĩ rằng Bạch Duy Minh thế mà đứng về phía mình, ngẩn người, lại hỏi: "Tôi còn tưởng anh sẽ cảm thấy tôi làm vậy quá bốc đồng đấy?"

"Cậu thật sự rất bốc đồng." Bạch Duy Minh trả lời, "Nhưng, tôi tới đây chẳng phải để thay đổi tính cách của cậu à."

Trợ lý lại không nhịn được nói: "Nhưng Đường tổng nói, anh tới để làm người thể diện cho ông chủ Dung?"

Bạch Duy Minh nói: "Trách nhiệm của quan hệ công chúng xưa nay không phải làm người thể diện cho khách hàng, mà là để khách hàng trông giống một người thể diện."

Dung Quân Tiện vừa nghe đã mất hứng: "Tôi vốn là người thể diện nhá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!