Khi Dung Quân Tiện phát hiện mình gửi nhầm tin nhắn đã muộn rồi.
Bởi vì cho đến khi hội trưởng Tuyên trả lời, Dung Quân Tiện mới biết mình đã gửi than phiền sai người.
Dung Quân Tiện cảm thấy hơi xấu hổ, nhấn mở khung tin nhắn của hội trưởng Tuyên.
Hội trưởng Tuyên nói: "?"
Dung Quân Tiện cũng rất muốn gửi lại một cái "?".
Nhưng, Dung Quân Tiện dựa theo lịch sự, vẫn nói một cách đơn giản: "Ngại quá, gửi nhầm người."
Hội trưởng Tuyên nhắn lại: "Cậu vốn định gửi cho ai?"
Dung Quân Tiện trả lời: "Tất nhiên là nói với nhóm quản lý của tôi."
Hội trưởng Tuyên bèn nói: "Họ có thể giải quyết không?"
Dung Quân Tiện nghĩ thầm: Thực ra cũng không cần họ giải quyết, tôi dựa vào hai tay của mình đã giải quyết rồi.
Gửi một tin nhắn như vậy, chẳng qua là là Dung Quân Tiện muốn trò chuyện với Bạch Duy Minh thôi.
Dung Quân Tiện chỉ nói: "Thật ra thì khi đi ra ngoài, bao giờ cũng có những tình huống bất ngờ, tôi có thể tự xử lý được."
"À." Hội trưởng Tuyên gửi lại.
Dung Quân Tiện nhìn thấy chữ "À" này, đoán trước được hội trưởng Tuyên không muốn tiếp tục đề tài này, nên thức thời kết thúc chủ đề: "Tôi cũng nên đi nghỉ ngơi rồi."
"Cậu nghỉ đi." Hội trưởng Tuyên nói, "Uống nhiều nước ấm."
Dung Quân Tiện và hội trưởng Tuyên trò chuyện một lúc, cũng đến giờ gọi video cho Bạch Duy Minh. Dung Quân Tiện đã trang điểm lại, bật thêm đèn bên cạnh gương trang điểm, điều chỉnh thông số của bộ lọc, mặt mày tỏa sáng xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Bạch Duy Minh trên màn hình cũng tinh thần phơi phới như thường. Ai có thể nhìn ra được Bạch Duy Minh đã làm việc thâu đêm?
Trước khi Bạch Duy Minh gọi video, trước tiên cũng đi rửa mặt, cạo râu ở văn phòng, còn mặc âu phục phẳng phiu đã được ủi và giặt sạch, mới mở camera video.
Rõ ràng gặp nhau chỉ nhìn thấy mặt trong video, lại phải tỉ mỉ chuẩn bị giống như đến cuộc hẹn.
Cách màn hình, Bạch Duy Minh hỏi: "Hi, Dung tiên sinh, hôm nay thế nào?"
Dung Quân Tiện vốn không cảm thấy thế nào, vừa nghe Bạch Duy Minh hỏi, lại ấm ức đầy bụng, oán trách nói: "Tôi thảm quá đi. Thạch Gia Ý lại dám bắt nạt tôi!"
Bạch Duy Minh cũng nói: "Cậu ta dám?"
"Anh cũng cảm thấy giận phải không! Cậu ta là cái thá gì chứ? Còn dám ăn hiếp tôi?" Dung Quân Tiện gật đầu, tức giận nói, "Nhưng mà tôi cũng không phải loại dễ chọc, tôi đánh cậu ta một đấm, cậu ta cũng chẳng dám thả lấy một cái rắm."
Bạch Duy Minh cũng không quan tâm chuyện Thạch Gia Ý bị đánh, ngược lại hỏi: "Vậy cậu có bị thương không?"
Dung Quân Tiện hơi kiêu ngạo: "Cậu ta còn có thể làm hại tôi? Một đấm của tôi đã đánh cậu ta ngã xuống đất! Sớm biết cậu ta gà như thế, tôi cũng không cần đấm mạnh vậy."
Bạch Duy Minh mỉm cười.
Dung Quân Tiện thấy nụ cười này của Bạch Duy Minh, lại nói: "Anh cười cái gì?"
"Tôi cười cậu, mở miệng nói bị bắt nạt, quay đầu nói cậu đã đánh người ta."
Dung Quân Tiện lại nói: "Thế à… Vậy cũng không xung đột."
"Đúng, không xung đột." Bạch Duy Minh lại nói, "Nhưng làm quan hệ công chúng thì không thể nói vậy, cần phải nói mình thành yếu nhất, bị tổn thất nhất vậy mới dễ tranh thủ sự ủng hộ và thông cảm của công chúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!