"Anh là cái gì cơ?"
"Tôi là quản lý quan hệ công chúng của cậu." Bạch Duy Minh liếc cậu một cái, "Muộn lắm rồi, cậu không phải về nhà hả?"
"Không phải…" Dung Quân Tiện đi theo sau Bạch Duy Minh, nghĩ cả buổi, lại lộ ra nụ cười nói: "Khéo quá, khéo quá, tôi cũng là người đồng tính."
"Chuyện này mọi người đều biết." Bạch Duy Minh trả lời, "Không có gì để nói."
Dung Quân Tiện không quay phim đã hai năm, ngoại trừ cậu đắc tội với người khác, cũng bởi vì cậu come out. Đối mặt với phỏng vấn của truyền thông, Dung Quân Tiện vô cùng thẳng thắn nói cho đối phương biết, mình là người đồng tính.
Công ty quản lý rất bất mãn với chuyện này, đồng thời, công chúng cũng xôn xao. Sự nghiệp diễn xuất của Dung Quân Tiện cũng nghênh đón một lần đả kích nặng nề, rất nhiều bộ phim không tìm cậu. Một bộ phim hài kịch tình yêu đã nói xong trước đó cũng thất bại, đối phương tỏ vẻ: "Cậu vừa come out đấy, quay phim tình cảm với con gái, chỉ sợ khán giả sẽ không chấp nhận."
Nói đến chuyện come out, tâm trạng Dung Quân Tiện cũng trở nên hơi sa sút.
Bạch Duy Minh nhìn Dung Quân Tiện, hỏi: "Cậu từng hối cậu không?"
"Hối hận cái gì?" Dung Quân Tiện hỏi.
"Nói xu hướng tính dục của cậu cho mọi người."
"Không hối hận." Dung Quân Tiện đáp không hề do dự, "Tôi không muốn nói dối với mọi người."
"Vậy cậu thật sự không thích hợp làm nhân vật công chúng." Bạch Duy Minh phán đoán như thế.
Dung Quân Tiện lại cũng không thể không gật đầu đồng ý: "Tôi đã nói, tôi làm diễn viên, chỉ là vì đóng phim, những cái khác tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn giống như dân đi làm, có thể là chính mình sau khi tan làm."
"Nhưng dân đi làm bình thường không có khả năng có được mọi thứ như cậu." Bạch Duy Minh ôn hòa mà bình tĩnh nói, "Hào quang, tiếng vỗ tay, tài phú. Tất cả những thứ tốt đều có cái giá của nó."
Dung Quân Tiện lại nghĩ đến những người cùng nghề vì những lời đồn đại gây rối không chịu hổi, nhíu mày lại: "Nhưng có lúc, giá cả quá cao. Giá cả của những thứ tốt này có đôi khi đắt đến khó mà tin nổi."
"Không sai," Bạch Duy Minh gật đầu, "Nhiệm vụ của tôi, đó là tranh thủ giá tiền hợp lý nhất cho cậu."
Dung Quân Tiện nhìn gương mặt Bạch Duy Minh, không lý do mà cảm nhận được yên tâm. Giống như uống một hớp canh nóng trong trời đông giá rét, ngay cả đáy lòng cũng tràn đầy ấm áp.
Hôm sau, Dung Quân Tiện về công ty quản lý để họp, bàn bạc công việc kế tiếp. Vu Tri Vụ cầm mấy kịch bản, vẻ mặt thành khẩn nhìn Dung Quân Tiện: "Những kịch bản này đều bị Bạch Duy Minh đánh về, cậu cũng xem đi! Cậu đừng có mà quyết định gì cũng muốn Bạch Duy Minh làm! Cậu phải có suy nghĩ của mình!"
Lúc Vu Tri Vụ nói những lời này, Bạch Duy Minh ngồi ngay bên cạnh. Điều này khiến Dung Quân Tiện hơi xấu hổ. Dung Quân Tiện không nhịn được nhìn thoáng qua sắc mặt của Bạch Duy Minh, lại thấy Bạch Duy Minh vẫn không lộ vẻ gì, dường như không nghe thấy gì cả.
Dung Quân Tiện thở dài một hơi, nói: "Thật ra Bạch tiên sinh cũng cho tôi xem sơ sơ những kịch bản này rồi. Tôi cũng không thích. Toàn là vài phim não tàn."
"Cũng không thể nói thế!" Vu Tri Vụ vội nói, "Những kịch bản này hơi ngốc, nhưng kịch bản "Tăng Phàm Truyện" cũng rất ngốc mà! Lúc trước bảo cậu nhận "Tăng Phàm Truyện", không phải cậu cũng một mực nói gì mà kịch bản uống coca dẫn đến vô sinh rất não tàn sao? Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhận, còn hot nữa!"
Dung Quân Tiện gật đầu, nói: "Nhưng nếu tôi đã hot rồi, còn phải tiếp tục diễn cái này à?"
"Duy trì độ hot cũng rất quan trọng!" Vu Tri Vụ nghiêm túc nói.
"Độ hot độ là nhất thời, tác phẩm là một đời." Bạch Duy Minh thản nhiên mở miệng, "Tôi cho rằng nếu Dung tiên sinh là ảnh đế thiếu niên, nên có kỳ vọng cao hơn với sự nghiệp, mà không phải giống những nghệ sĩ trẻ tuổi kia không có chút thực lực nào dựa vào ăn cơm thanh xuân[1], đành phải vì độ hot mà phấn đấu quên mình."
[1] ăn cơm thanh xuân: nghề nghiệp dựa vào "gương mặt" tận dụng sự trẻ trung của một người trong lựa chọn công việc
Vu Tri Vụ nghe lời này, trên mặt lúc đỏ lúc xanh: "Thế Bạch tiên sinh có đề nghị gì hay đây? Chung quy sẽ không phải một năm không bắt đầu công việc, chỉ đợi "Tăng Phàm Truyện" của mùa tiếp theo khởi đầu quay chứ?"
"Vậy cũng không phải." Bạch Duy Minh nói, "Tôi đang chuẩn bị để Dung tiên sinh tham gia thử vai phim mới của đạo diễn Mai Mân."
"Mai Mân?!" Vu Tri vụ kinh hãi.
Dung Quân Tiện cũng lấy làm kinh hãi: "Đạo diễn Mai Mân á? Anh nói thật hả?"
"Đương nhiên." Bạch Duy Minh gật đầu, nói: "Phim của đạo diễn Mai Mân là một cơ hội hiếm có. Tôi cho rằng Dung tiên sinh nên cống hiến hết mình cho dự án này, từ bỏ những lời mời sản xuất hạng ba kia. Tôi tin, Vu tiên sinh cũng sẽ không phản đối nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!