Mã Sơn Sơn trêи người sạch sẽ, rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều, mày cũng dần dần dãn ra, ngủ một cách yên bình.
Lương Thần lại ngồi ở mép giường, rất lâu mà không bước ra ngoài.
Biết chắc Tôn Bân Úc và Lục Cảnh vẫn còn ở phòng khách nhưng cô hoàn toàn không muốn bước ra ngoài.
Hai người ngoài cửa cũng luôn không gõ cửa.
Trong nhà bốn người, cũng không tính là vắng vẻ, lại giống như nhà trống.
Tôn Bân Úc bực bội mà bước qua bước lại tại chỗ, cuối cùng vò vò đầu, nói: "Anh ra ngoài đi dạo một lát, cậu tự mình nói chuyện với cô ấy đi!"Tôn Bân Úc đi rồi, trong phòng khách chỉ còn một mình Lục Cảnh.
Cậu đi đến cửa phòng cho khách, gõ gõ cửa.
Bên trong không có phản hồi.
Sự áy náy điên cuồng cộng thêm sự tự trách tựa tuyết lở bùng nổ trong lòng Lục Cảnh, thôi thúc cậu đẩy cửa vào.
Trong căn phòng sạch sẽ, Lương Thần ngồi đưa lưng về phía cậu, bóng dáng cô đơn đến nỗi làm Lục Cảnh muốn tự tát cho mình một phát đến chết.
Cửa mở ra một tiếng két, âm thanh rất lớn, nhưng Lương Thần vẫn như cũ không quay đầu lại.
Cô chỉ cúi đầu càng thấp hơn.
Lục Cảnh giữ lấy tay nắm cửa, khớp xương trở nên trắng, lại không nói được một câu.
Lương Thần biết cậu đứng ở cửa, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn cậu.
Hồi lâu, âm thanh trong phòng khách truyền đến, ngay sau đó có tiếng bà nội Lục nói: "Tiểu Cảnh ơi, cơm chiều xong rồi, ăn cơm thôi.
"Tôn Bân Úc mở cửa cho bà nội Lục, lúc này, anh đứng ở hành lang có chút lúng túng.
Bà nội Lục chỉ cảm thấy không khí có chút không đúng, đưa mắt nhìn Tôn Bân Úc nói: "Tiểu Tôn, con cũng chưa ăn cơm hả? Qua đây cùng nhau ăn cơm, gọi bạn con qua luôn.
"Lúc này, Lương Thần đứng dậy, ánh mắt lướt qua Lục Cảnh, nhìn bà nội Lục đứng bên ngoài nói: "Không cần, cảm ơn bà nội, con còn có việc, con về nhà trước.
"Nói xong cô liền đi ra ngoài.
Lục Cảnh giữ cô lại: "Thực xin lỗi.
"Giữa mày Lương Thần gần như không thể phát hiện mà run rẩy một chút, ngực khó chịu, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
"Em đi về trước, anh đi ăn cơm đi.
"Cô thoát khỏi tay Lục Cảnh, cầm lấy túi, đi ra ngoài.
Tôn Bân Úc định mở miệng, đưa mắt nhìn Lục Cảnh và Lương Thần, cuối cùng, anh chỉ vào Mã Sơn Sơn, nói: "Em đi sao?"Lương Thần gật đầu: "Cô ấy đã ói sạch sành sanh, không có chuyện gì nữa đâu, giờ đang ngủ say thôi, sáng mai tỉnh lại sẽ tốt thôi, ngày mai em còn muốn tập luyện, sáng sớm phải đi, em đi trước.
"Tôn Bân Úc không còn lời nào để nói, chậm rì rì mà bước hai bước: "Anh đưa em xuống.
"
"Không cần.
" Lương Thần vỗ vỗ tay anh, "Phiền anh chiếu cố Sơn Sơn một chút, nếu có chuyện gì thì gọi cho em.
"Đi hai bước, Lương Thần lại quay đầu lại nói: "Sau khi cô ấy tỉnh lại, cảm xúc có thể sẽ không tốt lắm, nể tình cô ấy là bạn em, anh có thể thông cảm bỏ qua giúp được không?"
"Tất nhiên rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!