Chương 22: (Vô Đề)

Lương Thần từ trước đến giờ chưa từng trải qua lần biểu diễn nào kích động như thế này, thậm chí đến phía sau sân khấu rồi mà toàn thân đều như sắp xịt lốp.

Một bước sa chân, hối hận cả đời.

Buổi lễ kết thúc, Lương Thần không thể tránh khỏi phải giao lưu một lượt với sinh viên và lãnh đạo trường, đợi tất cả hoàn tất đã là hơn 10h tối rồi.

Cô cởi bỏ bộ đồ biểu diễn, thay vào áo len màu trắng liền váy cùng một đôi giày cao gót màu trắng. do bên trong nhà thể thao mở điều hòa, Lương Thần không mặc áo khoác, trừ đôi chân có chút lạnh ra còn lại đều không cảm thấy gì.

Thợ hóa trang đang chỉnh lí đồ đạc, Tiêu Vũ liên lạc với tài xế, thế là chỉ còn lại Viên Khả Khả và cô ngồi tán gẫu với nhau.

Chưa nói được mấy câu, Lương Thần đã nói muốn đi nhà vệ sinh, Viên Khả Khả đặt bình nước xuống, nói: "chị hôm nay làm sao thế? Cứ đi nhà vệ sinh suốt."

Lương Thần trợn mắt một cái, tôi bị làm sao cô còn không hiểu sao?

Nhà vệ sinh của nhà thể thao ở cuối lối đi, do đêm hội đã kết thúc, phía trường cũng đã tan hết, cho nên nhà vệ sinh không một bóng người. đã thế, vừa tới cửa nhà vs, liền đụng phải Lục Cảnh cũng đi vs.

Cũng may nhà vs nam nữ chia làm hai hướng, Lương Thần giả vờ như không thấy, cắm đầu đi vào phòng vs.

Trong phòng vs có một tấm gương lớn, Lương Thần nhìn gương chỉnh sửa đầu tóc, trong tầm mắt có thể thấy, một mảng màu đỏ trên cổ rất rõ ràng. Cái dây chuyền mà hôm nay cô đeo chính là không tốt ở chỗ này, mỗi lần trùng xuống đều sẽ quệt vào cổ cô một cái.

Lương Thần nắn nắn cổ, lúc đi ra lại gặp phải Lục Cảnh.

Âm hồn bất tán mà.

Cô kéo cổ áo lên, giả vờ như gãi ngứa, muốn lại lần nữa coi như không thấy Lục Cảnh.

Nhưng Lục Cảnh lần này lại gọi cô lại, "học tỷ."

Lương Thần khự lại một cái, lâu lâu cũng không có quay đầu lại, sợ Lục Cảnh lại nói ra những lời kinh thế hãi tục.

Lục Cảnh lại gọi lần nữa, lần này Lương Thần không thể không quay lại đối diện với cậu.

"có chuyện gì sao?" Lương Thần đoan nghiêm giả cười, hỏi.

Lục Cảnh nhìn chằm vào cổ cô, nhìn rất lâu.

Lương Thần thoáng cái liền lạnh người, cậu ta không phải là có ý đồ không trong sáng đấy chứ? Rồi đến lúc đó lại nói một câu "em tư tưởng đơn thuần."

Đừng thế đi, Lương Thần tiếp không nổi 3 chưởng liên hoàn này đâu.

Cuối cùng, Lục Cảnh chỉ là chỉ chỉ ngoài trời nói: "buổi tối nhiệt độ chênh lệch lớn, rất lạnh, mặc nhiều một chút."

Lương Thần thở phào một cái, xem ra Lục Cảnh vẫn chưa có xấu xa đến tận xương tủy.

Cô cười cười nói: "cảm ơn nhé."

Lục Cảnh gật đầu xong đi.

Lương Thần đi chậm lại sau cậu mấy bước, lại đụng phải Châu Tiểu Hoan đang cắm đầu cắm cổ chạy đến nhà vs, bước chân gấp đến nỗi không có chú ý đến Lương Thần cũng đang ở lối đi.

Lương Thần gọi cô: "tiểu hoan!"

Châu Tiểu Hoan phanh gấp một cái, quay ngoắt đầu lại, sững người nhìn vào Lương Thần: "chị , chị gọi em à?"

Lương Thần nói: "em không phải tên là Châu Tiểu Hoan sao?"

"ah đúng đúng đúng ạ!" Châu Tiểu Hoan gật liên tục như gà mổ thóc, "chị lại có thể nhớ được tên của em!"

Lương Thần vừa rửa tay xong, cầm khăn lau, "em hôm nay không phải muốn có chữ kí sao? Đưa bút giấy đây, chị kí cho em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!