Chương 68: Phiên ngoại: Ôn Hựu [ hạ ]

Thái Ninh, hai mươi lăm tháng ba, Vương Đôn – đại tướng quân, thừa tướng, quận công Võ Xương kiêm cả đô đốc Trữ Châu cùng Ích Châu…tạo phản.

Tin tức này từ trong phủ Vương Đôn truyền ra, hoàng đế lập tức tuyên bố thảo phạt Vương Đôn. Lớp giấy này, cuối cùng cũng bị chọc thủng.

Ta cùng cha đều cảm thấy, tân đế đăng cơ chưa lâu, hiện tại không phải là lúc thích hợp nhất để đấu đá cùng Vương Đôn – tuổi hắn dù sao cũng đã gần sáu mươi, vài chục năm làm tướng quân chinh chiến sa trường. Cha nhiều lần khuyên nhủ hoàng đế, kéo dài một chút.

Nhưng mà hoàng đế cuối cùng nhịn không được. Càng huống chi lúc này có chứng cớ mưu phản xác thực. Thế là binh mã thiên hạ nghiêng ngả cũng chỉ vì giết kẻ nắm binh quyền lớn nhất bên cạnh vương vị của hoàng đế. Dù sao, vương cùng ngựa, chính là thiên hạ.

Các binh mã châu quận tập kết, tuy rằng chỉ là một nửa giang sơn của Đại Tấn.

Nhưng mà ta lại muốn cảm tạ Vương Đôn, cảm tạ một trận rối loạn này.

Bởi vì nội loạn lần này, ta mới có thể nhìn thấy nàng lần nữa.

Chiến Thanh Hoằng.

Hai mươi tháng ba, hoàng đế gấp gáp triệu quần thần nghị sự, nói là đại quân Vương Đôn đã tiến tới gần Kiến Khang chỉ cách cổng thành năm trăm dặm. Ta lúc này đang nhậm chức trong thư lang, phò mã Đô Úy, kiêm chỉ huy quân sự của Kiến Khang.

Hoàng đế tuổi trẻ, lại không hồ đồ, lập tức ban ra hơn mười mệnh lệnh, huy động thủy bộ tập trung chặn đánh Vương Đôn. Ta cũng nóng lòng muốn thử, xin đi công địch. Hoàng thượng mỉm cười liếc nhìn ta, lắc lắc đầu.

Lại một đạo thánh chỉ được ban ra, ta phải ở lại trong cung, bảo hộ hoàng đế.

Đúng vậy, không có nhiệm vụ nào trọng yếu hơn cái này. Quần thần đều biết ta là người có võ nghệ đứng đầu triều đình, trong thời khắc hai quân quyết chiến, ta sao có thể rời khỏi hoàng đế, rời khỏi Kiến Khang nửa bước?

Cũng không thể cáu giận.

Ta vội vàng hạ triều, trở lại phủ công chúa. Dưới vòm cong của mái hiên đang nhỏ nước, hoa đào nở rộ, công chúa cùng mấy cung nữ đang đá cầu — không biết là đồ chơi từ chỗ nào đem tới, khiến cho trong phủ rộn tiếng cười đùa.

Ta thoáng ngẩn ra, vừa muốn xoay người, công chúa đã trông thấy ta: Ôn lang! Nàng cười nhào vào trong lòng ta, đỏ mặt, nhóm cung nữ che miệng cười chạy đi, chỉ còn lại hai người chúng ta, đứng ở dưới tàng hoa đào.

Ta báo cho công chúa hôm nay ta phải vào trong cung, bảo hộ bên người hoàng đế. Công chúa môi hơi động, hình như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ im lặng chui đầu vào trong ngực ta.

Chạng vạng, ta thu dọn vài món quần áo mang theo người, trong lúc lơ đãng thu thập quần áo lại chạm vào một cái vòng ngọc quen thuộc. Thuận tay liền bỏ vào trong ngực. Trong cung đình lạnh lẽo, có vật này làm bạn cùng, chắc sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.

Lẽ ra ngọc bội định tình này, sớm nên trả lại cho Thanh Hoằng.

Vốn vẫn có tin tức của nàng, nhưng khi bọn họ đi xa đến Thiên Sơn phía bắc thành Thổ Cận, thì tin tức liền đứt.

Từ biệt ở Kiến Khang, nàng trở về Côn Ninh, Lâm Phóng đi tìm nàng; bọn họ cùng đi đến Quan Ngoại; bọn họ ở Thổ Cận giúp Mộ Dung Hoàng đoạt lại binh quyền; bọn họ đi Thiên Sơn……

Tin tức đứt quãng như vậy.

Kỳ thật ta rất rõ ràng, trước có thể dò được tin tức, là bởi vì Lâm Phóng cho phép, nếu không lấy thủ đoạn của hắn, trinh thám của ta sớm chết vô số. Bây giờ cắt đứt liên lạc, chỉ có một nguyên nhân — Lâm Phóng đã quyết định không cho ta thám thính nữa.

Cắt đứt liên lạc, tâm tình của ta cũng không quá biến đổi thăng trầm. Từ biệt đã một năm. Chính ta đã tự tay chặt đứt mọi quan hệ với Thanh Hoằng, còn có cái gì thương tiếc? Nhưng ta vẫn bí mật thăm dò, hèn mọn thám thính nhất cử nhất động của nàng.

Thực là nực cười.

Đã tháng tư, trong cung so với bên ngoài lạnh hơn nhiều. Thoáng cái đã mười mấy ngày trôi qua, ta cùng thị vệ trong cung cũng đã đón tiếp đến đợt ám sát thứ tám, thời gian thích khách tập kích càng lúc càng ngắn lại, đoán chừng trạng thái hiện tại ở chiến trường đã đạt tới độ kịch liệt nhất.

Hoàng đế rốt cuộc không giống trước kia, thỉnh thoảng lại thúc giục ta trở về phủ thăm hỏi công chúa — dù sao nàng là cháu ngoại mà Vương Đôn thương yêu nhất. Không ngờ hôm nay, nàng tiến cung, cầu kiến hoàng đế, lại bị từ chối.

Nàng đi tới phòng nhỏ của ta, ngẩng đầu nhìn ta:

"Ôn lang, phụ vương không chịu gặp thiếp."

Ta nhìn bên ngoài cửa sổ, hôm nay bóng đêm âm u dị thường, ta có dự cảm chẳng lành.

"Nàng trở về đi. Đợi dẹp yên Vương Đôn, phụ vương sẽ gặp nàng." Ta an ủi nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!