Đại trạch ở Côn Ninh này, kỳ thật đã có chút cũ xưa. Nhưng mẹ ta lại cực kì yêu thích hành lang uốn khúc mái hiên vách của nó nên cầu cha mua lại.
Từ trong phòng, ta đi ra ngoài, qua một khu vườn hoa nhỏ, đi qua cửa phòng lớn, đó là thư phòng của cha. Đúng lúc đó lại bắt gặp Thu Thủy, nha đầu này có chút câu nệ chào hỏi ta.
Ta nở một nụ cười tươi tắn.
Hiện nay nha hoàn trong nhà, đều là Tiểu Lam mua về. Vốn để ta đặt tên, nhưng ta không có hứng trí, vung Đế Lưu lên:
"Tiểu Giáp, Tiểu Ất, Tiểu Bính, Tiểu Đinh."
Tiểu Lam giận dữ, không được!
Nói ta bừa bãi như vậy sẽ làm phí hoài tuổi xuân của thiếu nữ, thế là nàng mừng rỡ tự đặt tên cho bọn họ:
"Xuân Đào, Hạ Dung, Thu Thủy, Đông Tuyết."
Đâu có như ta năm đó đặt cho nàng một cái tên trình độ cao: Chiến Tiểu Lam, thật là có bao nhiêu thanh nhã thoát tục!
Nha đầu Thu Thủy cẩn thận dè dặt lui ra, thình lình quay trở lại, ta nhìn thấy mặt nàng đỏ lên, nàng cắn răng nói:
"Tiểu thư, người phải cẩn thận!"
Ta nhìn nàng: Tại sao?
Ta cúi người xuống, nhìn Thu Thủy mười một mười hai tuổi tiến đến bên tai ta, run giọng nói:
"Vừa rồi nô tì đi dâng trà, nghe được trong phòng công tử kia lớn tiếng nói với lão gia……"
Trong lòng ta khẽ động: Nói cái gì?
Thanh âm Thu Thủy mang theo tiếng khóc nức nở:
"Hắn nói, cuộc đời này sẽ không buông tha người."
Ta lập tức kinh ngạc đến ngây người, đây là ý tứ gì? Là ta đã làm sai chuyện gì đắc tội với Lâm Phóng? Hay…… Hay còn có hàm ý gì khác?
Thu Thủy ngay cả nước mắt cũng đã rơi xuống:
"Ta nghe Lam tỷ tỷ nói, người này là đại nhân vật. Tiểu thư ngươi tại sao lại đắc tội hắn?"
Ta an ủi vỗ vỗ lưng nàng:
"Ngươi đi xuống đi. Có lão gia ở đây! Ai dám đắc tội ta?"
Nhìn Thu Thủy vội vã rời đi, lòng ta phức tạp. Trong ấn tượng, Lâm Phóng tuy rằng tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối với người của mình chưa bao giờ nói những lời tàn nhẫn như vậy.
Hắn sẽ không buông tha ta?
Hắn không muốn buông tha ta như thế nào?
Hay là…… có hàm ý gì? Mặt của ta lập tức nóng lên, ta rõ ràng có thể nghe thấy, tim trong ngực đập bùm, bùm.
Ngẩng đầu, cửa phòng khép kín, giọng nói của người bên trong phòng nghe không rõ lắm.
Ta đẩy cửa phòng ra.
Cửa gỗ khắc hoa mở rộng, hai người trong phòng đồng thời quay đầu lại. Bọn họ một người ngồi, một người quỳ.
Cha ta ngồi, Lâm Phóng quỳ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!