Chương 47: Dạ yến

Hôm sau, lại ngoài ý muốn trời trong lành. Mây trắng mỏng treo trên bầu trời xanh nhạt, trên nóc nhà có chim hót líu lo.

Ta tỉnh lại vỗ vỗ cái đầu đau nhức, Tiểu Lam vừa lúc bưng nước ấm đẩy cửa vào, gió lạnh liền lọt vào trong phòng, ta không nhịn được co người rụt vào trong chăn. Tiểu Lam hai mắt cũng là lim dim, nhưng điều này lại không ngăn được nàng khí thế mười phần trừng ta một cái.

"Tiểu thư! Cô càng lúc càng không biết tiết chế!" Nàng chống nạnh ở một bên nhìn ta rửa mặt: "Ở thành Miện Châu cư nhiên vứt em ở lại, đêm qua lại uống rượu say mèm! Tiểu thư, coi như cô muốn báo thù, cũng nên mang Tiểu Lam theo nha! Tiểu thư có biết đoạn đường này mỗi đêm em đều lo lắng, một đường khóc lóc tới đây hay không?"

Ta ngẩng đầu, hai mắt nàng đúng là có chút sưng. Lau khô mặt, nói: "Nhưng không lưu lại, ta làm sao thành toàn được nhân duyên cho em?"

Quả nhiên, khuôn trắng nõn của Tiểu Lam nháy mắt đỏ ửng, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: "Tiểu…tiểu thư, cô làm sao biết?"

Ta cười hắc hắc, vô thức mở miệng: "Ta dẫu sao cũng là người từng trải!"

Vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng lại một trận khổ sở. Tiểu Lam chưa kịp phản ứng, liên tục ngượng ngùng: "Tiểu thư, em cũng rất đấu tranh……"

"Đúng là phải đấu tranh. Một người là thanh mai trúc mã, miệng cứng nhưng lòng mềm Lục sư đệ, một người chất phác si tâm, yên lặng yêu mến La Vũ. Nhưng em tốt xấu……"

"La Vũ?" Tiểu Lam khó hiểu nhìn ta: "La Vũ có liên quan gì? Em cùng Lục sư đệ đều coi hắn như đại ca!"

Ta yên lặng một chút.

Thì ra là thế. Như vậy cũng tốt, chưa từng yêu qua, mất đi, cũng sẽ không thương tâm.

Đáng thương La Vũ, nhưng cũng thật hâm mộ hắn.

Ta ha ha cười, nói: "Tiểu Lam, em cùng Lục sư đệ tiến triển đến đâu rồi ? Hôn môi chưa?"

Mặt Tiểu Lam bỗng nhiên đỏ bừng lên: "Em, em, em đi rót nước!" Rồi luống cuống bưng lên chậu rửa mặt, xô cửa chạy ra.

Nhìn thân ảnh ngại ngùng chạy đi của nàng, lại nghĩ lúc nào phải tìm thời gian nói chuyện với Lục sư đệ một chút, cần phải bảo hắn đối đãi với tỉ muội của ta thật tốt.

Một ngày này, cứ như thế trôi qua. Cùng những ngày khác cũng không khác biệt lắm.

Màn đêm buông xuống. Yến tiệc ở phủ công chúa không thể không đi. Ôn Hựu là Phó minh chủ, lại còn có công chúa. Để phu thê bọn hắn thay mặt triều đình khoản đãi chúng ta, về công về tư, đều thích hợp hơn hết.

Nhưng chuyện không thích hợp nhất, sư phụ, Lâm Phóng đều không nói một lời. Có lẽ bọn hắn cho rằng không cần nói. Ở trên đường đi, chỉ có Hoắc Dương nghênh ngang nói với ta:

"Này! Lát nữa nếu muốn đánh nhau, nhớ gọi ta!"

Ta lại cười không nổi.

Đèn đuốc hôm lẻn đến phủ công chúa, cùng hôm nay khác rất xa. Đêm khuya hôm đó, bốn phía một mảnh thê lương tối đen. Hôm nay lại không giống, có hơn mười tỳ nữ đứng tại cửa lớn đốt đèn lồng đợi. Trên cổng biển đen sơn vàng, tường xanh cửa son, phủ lầu rộng rãi. Trong nhà tiếng ồn ào của hạ nhân truyền ra, chỉ thấy sau tầng tầng cửa phủ, đèn đuốc xán lạn, mũ áo chớp động.

Lâm Phóng, sư phụ, ta, Hoắc Dương, La Vũ cùng hơn mười tướng sĩ theo quản gia, đi qua đình viện hành lang uốn khúc, đi tới cửa chính sảnh. Đám người Tam sư huynh vì không được triều đình chính thức ban thưởng nên không được mời trong hàng ngũ, ngược lại đám người La Vũ lại ở trong quân nên có thể theo đến.

Lâm Phóng hôm nay đội mũ quan đen, bên ngoài mặc áo choàng lụa xanh, thắt lưng đen có đính ngọc, phiêu dật bắt mắt. Vì lấy danh du kích tướng quân dự tiệc, ta mặc một bộ trang phục võ sĩ của nam bình thường, mái tóc dài búi lên, bọn hắn đều cảm thấy thỏa đáng.

Theo sau Lâm Phóng, sư phụ bước vào chính sảnh.

Phòng khách cực lớn, sáng ngời như ban ngày. Thị nữ ăn mặc tinh xảo đứng một vòng, người người dung mạo xinh đẹp. Tập trung nhìn kỹ, thì ra chính giữa đại sảnh có hai trụ bên trên khảm hai viên dạ minh châu rất lớn, tỏa sáng loá mắt.

Nhưng các nàng quần áo xinh đẹp, dạ minh châu sáng loáng, vẫn thua kém hai người ngồi thẳng ở giữa sảnh khiến người khác chú ý. Kỳ thật ta vẫn chưa nhìn thẳng, chỉ vội vàng thoáng nhìn, liền đem ánh mắt chuyển xuống nhìn mặt đất. Nhưng dù chỉ thoáng nhìn, lòng của ta lại không thể khống chế mà trầm xuống — ta chỉ thấy hai thân quần áo hoa lệ long trọng giống nhau, đó là bộ dạng mà ta chưa từng gặp qua; hai khuôn mặt đồng dạng xinh đẹp, nam anh tuấn khí khái, nữ đoan chính xinh đẹp; bọn họ dường như dìu đỡ nhau bước về hướng chúng ta – hai người họ đồng dạng mặt mày như họa, thân mật gần sát giống như một người, bọn họ là phu thê.

Hai người họ một người là thế gia danh môn, tiền đồ rộng mở; một người là đế cơ mỹ mạo, tôn quý vô cùng! Cho nên đứng chung một chỗ, ngay cả khí chất cũng đồng nhất như vậy!

Còn Chiến Thanh Hoằng, ngươi là cái gì?

"Bái kiến công chúa, phò mã!" Lâm Phóng cất cao giọng nói. Ta theo mọi người thi lễ.

"Miễn lễ." Một giọng nữ dịu dàng vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!