Chương 45: Giật mình

Tình thế xoay chuyển thật sự rất nhanh!

Ta không nhịn được run giọng ghé đến bên tai Chu Phưởng, nói:

"Tướng quân, đó là đồ đệ của ta, Hoắc Dương."

Nghĩ không đến hắn ẩn nấp nhiều ngày như vậy, lại trong thời khắc nguy cấp nhất xuất hiện, vừa động liền chế trụ Đỗ Tăng! Trên thành lâu kia còn hơn mười binh sĩ của Đỗ Tăng, có mấy ai là người của chúng ta?

Chu Phưởng nghe vậy nhíu mày, nói:

"Dưới trướng Lâm minh chủ cùng Chiến hộ pháp, đích xác đều là tàng long ngọa hổ*."

*Tàng long ngọa hổ: rồng cuộn hổ phục, ý chỉ những người tài nhưng dấu diếm.

Bỗng nghe được một trận lớn cười, từ trên cổng thành truyền tới. Cách xa như vậy, mà nội tức của ta lại bị tiếng cười kia làm cho có chút hỗn độn! Ta vội kiềm chế khí huyết cuồn cuộn, chỉ thấy mọi người bên cạnh tất cả đều biến sắc. Thân thể Lâm Phóng loạng choạng, khuôn mặt giống như tờ giấy trắng.

Sư phụ duỗi tay, đỡ lấy hắn.

Người cười, là kẻ đang bị Hoắc Dương chế trụ: Đỗ Tăng.

Nhưng Hoắc Dương vẫn không nhúc nhích tí nào, đao càng dí sát vào cổ Đỗ Tăng, mắng: Ngươi cười cái gì?

Có người cao giọng nói: Thả chủ công ta ra!

Là giọng nói nội lực thâm hậu lúc nãy. Hắn nói:

"Nếu không ta lập tức giết mấy người này!"

Lòng ta nhất thời lạnh hơn một nửa. Khóe mắt nhìn thấy Lâm Phóng quơ quơ tay, ta thu hồi kiếm đặt trên cổ Chu Phưởng, chắp tay nói: Đắc tội ! Hắn liếc nhìn ta, không lên tiếng.

Ngón tay ta để tại trên eo hắn điểm huyệt, hắn không nhúc nhích tí nào.

Trên lầu cổng thành, Hoắc Dương đem chân dẫm lên tay của Đỗ Tăng, giơ đao chém xuống, rồi lại đem đao đặt trên cổ Đỗ Tăng. Tất cả động tác nháy mắt hoàn thành, một mạch dứt khoát.

Dù cho kiên cường dẻo dai như Đỗ Tăng, lúc này cũng nhịn không được hét vang ra tiếng. Giống như mãnh thú bị thương, vùng vẫy trong bẫy của thợ săn phát ra tiếng kêu đau đớn phẫn nộ! Một tay còn lại Đỗ Tăng che lấy bàn tay bị chém rớt, năm ngón tay trụi lủi, máu chảy cuồn cuộn!

Tình cảnh bi thảm như thế, chính ta cũng cảm thấy phía sau lưng lạnh run!

Chu Phưởng lại khen một câu: Tốt!

Lại nghe thấy khẩu khí vô cùng khinh bỉ của Hoắc Dương, hướng về phía kẻ lúc nãy uy hiếp nói:

"Ngươi giết đi! Mạng của bọn họ, ta cũng không để ý!"

Trên lầu cổng thành lại là một mảnh an tĩnh, chỉ có hơi thở gấp gáp của Đỗ Tăng, cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy. Kẻ kia dường như bị vẻ uy hiếp và thái độ không chút đếm xỉa của Hoắc Dương khiến cho sợ hãi, không dám tiếp tục nói lời uy hiếp nữa!

Tất cả trên dưới lầu Bắc, trong ngoài ba quân, chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của Hoắc Dương: Thả bọn hắn!

Không người trả lời!

Hoắc Dương dường như cười nhẹ một tiếng, nâng tay đánh một chưởng lên lưng Đỗ Tăng! Đỗ Tăng lại kêu một tiếng.

Nghĩ đến lúc trước Hoắc Dương cũng từng để cho ta nếm qua đau khổ — Đỗ Tăng dẫu sao cũng là danh tướng đương thời, lại bị Hoắc Dương gây sức ép khiến hai lần trước mặt ba quân kinh đau ra tiếng!

"Thả chúng ta ra khỏi thành, chúng ta liền thả bọn hắn!" Đỗ Tăng mở miệng.

Ta ở bên tai Chu Phưởng, nói:

"Cho dù cho Đỗ Tăng ra khỏi thành, hắn cũng sống không được lâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!