Chương 43: Đỗ tăng

Ánh lửa như một mũi đao nhọn, cắt rời rừng cây vốn sâu và đen. Ta còn chưa đi ra cánh rừng, đã nhìn thấy lửa đốt đỏ rực một góc trời. Ra khỏi cánh rừng, xuống dưới triền núi, đó là Miện Thủy, đoán chừng bởi vì Đê Phượng Chương thả nước, bờ sông đã không thấy nữa.

Trên mặt sông dầy đặc thuyền, đem cửa thành Nam Miện Châu bao bọc chung quanh.

Cửa thành kiên cố màu đen sớm đã rách nát một miếng lớn, liên tục có binh sĩ từ sau ùa vào cửa thành. Trên lầu cổng thành đều là người, một lá cờ lớn mạnh mẽ bay trong gió, dưới ánh lửa thấy rõ một chữ Phưởng — bọn họ đã công phá thành Nam!

Mà tiếng chém giết, tiếng rống giận dữ, tiếng trống ầm ĩ, cực xa, lại quá gần.

Trong sắc nước ánh lửa, một chiến thuyền lớn nhất vẫn tựa vào bờ bên này. Ta phi thân nhảy lên thuyền, binh lính giơ kiếm lên chặn, nhận ra là ta, thì an tĩnh nhường đường.

Ta đi đến mũi thuyền, Chu tướng quân một thân minh quang khôi giáp quay đầu lại:

"Chiến tướng quân, tỉnh rồi sao?"

"Đúng vậy! Chu tướng quân, tình hình chiến đấu ra sao rồi?" Ta đi đến phía sau hắn, nhìn thành Miện Châu đã bị công phá đến tan tác.

"Đã là vật trong túi."

Chu Phưởng cười nói, mắt hổ sinh uy:

"Bây giờ chỉ xem các huynh đệ có thể bắt sống Đỗ Tăng hay không!"

Ta vui mừng, nói:

"Thanh Hoằng nguyện theo tướng sĩ vào thành!"

Chu Phưởng nhìn ta một cái, cười ha ha:

"Lão phu vốn để cho ngươi cùng Lâm Phóng ở trong rừng nghỉ ngơi, đợi tin chiến thắng. Nhưng Lâm Phóng nói ngươi nhất định sẽ không chịu ngồi yên một chỗ. Lâm lão đệ, ngươi quả nhiên hiểu tâm phúc ái tướng không sai chút nào!"

Ta ngẩn ngơ.

Người phía sau chậm rãi đến gần, giọng nói bình tĩnh:

"Tính tình nàng có chút hấp tấp, có điều là dũng mãnh không sợ chết."

Câu nói này, rốt cuộc là khích lệ hay phê bình?

Ta nhìn chòng chọc vạt áo của hắn, khoảnh khắc trong lòng có một chút hỗn loạn.

Hắn đi đến bên cạnh Chu Phưởng, cùng Chu Phưởng nhìn về phía ánh lửa bờ bên kia, lại quay nói với ta:

"Thành Miện Châu tất bại, quân ta sớm đã bao vây tứ phía, ngươi thật ngốc."

Chu Phưởng cũng nói:

"Hai vị theo lão phu vào thành đi! Thanh Hoằng có nguyện bên cạnh bảo hộ hai chúng ta?"

Tinh thần ta rung lên, tâm tư vốn đang hỗn loạn bị ném sang một góc, ra sức gật đầu:

"Vốn là bổn phận của Thanh Hoằng."

—————-

Nói là bảo hộ hai người hắn, nhưng bọn họ căn bản không cần ta bảo hộ. Bản thân Chu Phưởng có ba mươi hộ vệ, đem ba người chúng ta vây kín. Ba mươi hộ vệ này tuy rằng không thể bằng hai mươi bốn vệ võ công trác tuyệt của sư phụ, nhưng cũng là uy nghiêm túc sát, khí thế bức người.

Thuyền cập bờ, chúng ta xuống dưới. Một đường không mảy may bị quân đội của Đỗ tăng ngăn cản, lập tức xuyên qua cửa thành Nam mà đi.

Bầu trời phía đông đã bắt đầu sáng, từ cửa Thành Nam vào đến cửa phủ trong thành, chỉ có thi thể đầy đất cùng quân đội hậu cần vội vàng kiểm kê vật tư và thu dọn chiến trường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!