Tối đó, thứ sử Lương Châu, Chu Phưởng đại tướng quân, ngay tại lều lớn trong quân bên bờ sông Độn Dương, mở yến tiệc khoản đãi chúng ta.
Nói là đãi yến, có điều cũng chỉ là chút thịt và cơm trắng. Ngày đó Miện Châu bị vây, trong phủ thủ thành tướng quân vẫn còn có thịt cá. Thấy rõ Chu Phưởng này trị quân, cũng coi như nghiêm minh.
Ta thích những thống soái trị quân nghiêm minh.
Như vậy tướng sĩ rõ ràng sẽ không vô dụng chỉ biết giơ tay chịu chết.
Mọi người nhàn tản ăn cơm tán gẫu, Lâm Phóng ngồi ở bên tay trái Chu Phưởng, nhìn hai người trò chuyện xuôi ngược đều vô cùng ăn ý. Cũng có mấy vị danh tướng sĩ hiếu kỳ thân phận thiên hạ đệ nhất võ công của sư phụ, đề tài câu chuyện trước sau vẫn không rời khỏi võ nghệ.
Được sư phụ chỉ điểm một chút, lại đều trầm trồ thán phục.
Ta cứ thế ở một bên dùng bữa.
Trải qua cuộc chiến ở Miện Châu, ta đã sớm không còn sự hưng phấn và nhiệt huyết trước chiến trận. Để được sống sót, càng phải giết thêm nhiều người, điều này ở trên chiến trường mới là chân lý. Ta không giống như Lâm Phóng, cơ mưu xuất chúng.
Điều ta kiêu ngạo duy nhất đó chính là võ nghệ cùng dũng khí.
Phương hướng của Lâm Phóng cũng chính là phương hướng của ta, như vậy rất tốt.
Khi đang đem đũa duỗi về hướng đĩa thịt kho tàu, ta lại nghe thấy sư phụ cười nói:
"Đồ nhi Thanh Hoằng của ta, bây giờ cũng là người đứng đầu trong bảng kiếm phổ. Các ngươi nếu quan tâm đến kiếm pháp cũng có thể cùng nàng luận bàn!"
Ta kẹp lấy miếng thịt kho tàu cực đại, ngẩng đầu, chỉ thấy tất cả mọi người bao quanh Chu Phưởng đều đang nhìn hướng ta.
Có điều sư phụ a, không phải Ôn Hựu xếp đầu tiên sao? Lão nhân gia ngài khoe khoang giúp ta cũng không thể khoe như vậy a?
Còn chưa kịp hướng về phía sư phụ làm rõ, chỉ nghe Chu Phưởng cất cao giọng nói:
"Chiến tướng quân võ công cái thế, dũng mãnh ba quân, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nữ tướng của Đại Tấn ta!"
Ta cười gượng gật gật đầu, không thể không bỏ xuống khối thịt kia, chắp tay nói:
"Đại nhân, ngài quá khen!"
Khóe mắt khẽ động, lại thoáng nhìn phía đối diện một tướng quân tai to mặt lớn, kẹp lên khối thịt ta ngưỡng mộ trong lòng, mỹ mãn nhai.
Ta còn chưa kịp thương tiếc, một tướng quân trẻ tuổi khác lại đứng lên nói:
"Tại hạ ngưỡng mộ Chiến tướng quân đã lâu, không biết tướng quân có thể chỉ giáo hay không?"
Ta sửng sốt, Chu Phưởng ha ha cười:
"Thanh Du! Nghĩ không ra ngươi ngày thường hiếm khi chịu lên tiếng, hôm nay lại tiêu sái như thế! Đúng đúng, tuổi ngươi cũng không nhỏ, không xấu hổ là phó tướng của Chu Phưởng ta!"
Người kêu Thanh Du kia trên mặt đỏ hồng, ánh mắt nóng rực nhìn ta.
Ta lập tức ngây ngốc …… Nhìn xung quanh các tướng quân khác đang mỉm cười, thì ra ta…… Kỳ thật ta cũng có mị lực sao?
Đang muốn dậy ứng chiến, lại nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười:
"Nàng lần trước bị thương nặng vừa lành, không tiện động thủ. Mong rằng vị tướng quân này thứ lỗi."
Ta nhìn qua, chỉ thấy Lâm Phóng đạm đạm mỉm cười.
Chu Phưởng ồ lên một tiếng:
"Nghe nói là bị cao thủ bắn tên của Đỗ Tăng gây thương tích?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!