Chương 4: Yêu đạo

Vị công tử tuấn tú kia liên tiếp ba buổi sáng sớm đều đến Tôn Ký ăn mì.

Dưới loại tình huống này, nếu ta không động chút tay chân, thực là có lỗi với uy danh bốn mươi hai động, sáu mươi hai sơn trang.

Nhìn Lão Tôn không hề phát hiện ta hạ dược vào bát mì bưng cho công tử ấy, lại nhìn hắn không hề phát hiện bắt đầu ăn mì, ta không khỏi vui sướng trong lòng.

Cũng không phải dược gì ghê gớm.

Do hai sư huynh tự tay điều chế mà ra, ăn vào một canh giờ sau phát tác, hai canh giờ ở trong người sẽ khiến tứ chi vô lực, không thể vận công mà thôi.

Ta ngây ngất hướng về Tiểu Lam lộ ra tia tươi cười, Tiểu Lam quái dị liếc nhìn ta, tiếp tục dùng khóe mắt lóe sáng nhìn lén vị công tử ấy.

Không cần ngắm, hắn sắp ở trong tay ta rồi!

Lão Tôn biểu tình bỗng nhiên có chút chán ghét, ta thuận theo tầm mắt của hắn nhìn qua, nhìn thấy hai vị đạo sĩ một già một trẻ tại quán mì ngồi xuống.

Hai chén mì chay.

Lão đạo kia nói.

Ta nhìn qua, lão đạo đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ lợi hại quét tới.

Thực hung dữ, ta đối với hắn làm mặt quỷ, không nhìn hắn nữa.

Lại nghe tiểu đạo kia hạ giọng đối với lão đạo nói:

"Sư phụ, cô nương này bộ dạng thật là……"

Ta có chút tức giận, bất quá căn cứ vào kinh nghiệm ở hiệu cầm đồ lần trước, trên mặt ta không lộ ra nửa phần kinh ngạc.

Lại nghe lão đạo ấy nói:

"Đã có hai nữ tử bị chết, ngươi hãy nghĩ biện pháp đi"

Ta sợ hãi cả kinh, bỗng nhiên nghĩ đến đại nương bánh bao mấy ngày trước đây nói cho cho ta có vụ án rắc rối chưa giải quyết được.

Mấy nữ tử nhà bình thường, lần lượt mất tích.

Quan phủ truy xét nhiều ngày, cũng không có kết quả.

Ta lén lút nhìn thoáng qua công tử kia, hắn nhất định cũng nghe thấy. Nhưng sắc mặt như thường, tiếp tục ăn mì.

Hai vị đạo sĩ rất nhanh ăn xong mì, đứng dậy đi ra khỏi quán. Ta cảm nhận được ánh mắt nghênh ngang của bọn hắn khoảng khắc dừng lại trên người ta — cư nhiên dám có ý đồ với ta!

Công tử kia cũng ăn xong, cầm kiếm đứng dậy.

Ta một lòng muốn thừa dịp hắn mất đi công lực chờ cơ hội trêu đùa, chuyện của đạo sĩ kia liền ném qua một bên.

Ta đứng lên.

Chợt nghe được một giọng nam trầm thấp cực kỳ dễ nghe truyền vào trong tai:

"Về chuyện Noãn tâm châu, ngày sau cùng ngươi tính tiếp."

Tiểu Lam nội lực không đủ, vẫn chưa nghe thấy, có chút nghi ngờ nhìn sắc mặt của ta.

Bước chân dừng lại, ta trơ mắt nhìn hắn theo hai tên đạo sĩ đi xa, thoạt nghĩ sắc mặt chính mình hiện tại rất khó coi.

Không thể không thừa nhận, ta thậm chí có chút sợ hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!