Nửa năm, rời khỏi Kiến Khang đã nửa năm, không gặp Ôn Hựu cũng đã nửa năm. Ta từ những ngày đầu đau khổ tương tư, đến thiếu chút nữa sinh li tử biệt, cho tới bây giờ, vẫn rất chần chừ. Kiềm chế nhiều ngày, quên đi nhiều ngày, nhớ thương trong lòng dường như muốn phun trào ra.
Ta lại không dám hỏi sư phụ tin tức của hắn.
Hắn ở Kiến Khang có khoẻ hay không? Vì sao lại không viết thư cho ta? Lần này vì sao hắn không tới? Có phải là hoàng đế không cho hắn tới, hay bị chuyện khác quấn thân? Là người nào, là chuyện gì khiến hắn không thể tới thăm ta? Hắn có biết hắn thiếu chút mất đi thê tử chưa cưới?
Ta đứng ở ngoài cửa, xa xa nhìn lại cửa phòng Lâm Phóng đóng chặt. Vòng ngọc trên tay ở dưới ánh mặt trời gần như trong veo xanh biếc, trong ngực lại như bị thứ gì đó nhét chặt nhoi nhói.
Cửa rốt cục cũng mở, sư phụ đi ra.
Dường như có cảm ứng thông linh, người từ đằng xa lại nhìn đúng đến phương hướng của ta. Bước chân hơi ngừng một chút, liền vội vàng hướng về phía ta đi đến.
Chút do dự sợ hãi nhất thời bị ta ném ra sau đầu, ta phi thân lên xuống mấy cái, ngừng tại bên người sư phụ.
"Ở trong sân còn thi triển khinh công làm cái gì?"
Sư phụ cười nói:
"Đi, ta dẫn ngươi đi gặp những người khác tới đây cùng ta."
Ta ngăn ở trước người hắn: Sư phụ, Ôn Hựu đâu?
Sư phụ dừng một chút, nói: Hắn không đến được.
Thì ra là như vậy?
Nhưng, ta trải qua nhiều khó khăn đến thế, Lâm Phóng cũng bị trọng thương, sự tình lớn như vậy, hắn vì sao vẫn không tới?
Ta lại quay sang hỏi sư phụ.
"Sư phụ, Ôn Hựu không có xảy ra chuyện gì chứ?"
"…… Hắn ở trong hoàng cung, rất được hoàng đế thưởng thức, Ôn Kiệu đại nhân cũng là thăng quan tiến chức thuận lợi, mọi chuyện đều rất tốt."
Sư phụ bình tĩnh nói.
"Vậy…… Hắn có hay không……" Ta cắn chặt răng:
"Hắn có hay không để ý đến cô nương nào khác?"
Sư phụ trầm mặc khoảng khắc nói:
"Hoằng Nhi, Tử Tô làm người, ngươi và ta đều rất rõ ràng."
Ta đương nhiên rõ ràng, không có người có thể kiên nghị hơn hắn, không có người có thể thâm tình như hắn. Ý sư phụ là, không có?
Trong lòng ta lúc này mới buông lỏng.
Sư phụ nhìn ta:
"Bây giờ đại địch đã ở trước mặt, tất cả võ lâm Giang Đông cùng chung mối thù. Nhi nữ tư tình, cần phải tạm thời đặt sang một bên."
———-
Bởi vì hàng ngũ chưa tập hợp đủ, cũng muốn chờ đợi đại quân của Chu Phưởng, thế là chúng ta tiếp tục ở lại trấn nhỏ này mấy ngày. Nhưng mà thúc cháu Lưu Quang và Lưu Khác lại muốn rời khỏi đây.
Ngày từ biệt, ta lại có chút luyến tiếc tiểu tử Lưu Khác kia. Hắn ở chỗ này mấy ngày nay, khiến cho cuộc sống của ta tăng thêm không ít niềm vui! Hắn luôn luôn trưng ra bộ dạng tức giận, sau đó lại mù mờ bị ta sai gì làm ấy.
Ta đối với Lưu Quang cảm giác cũng không tệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!