Ánh mắt của Lâm Phóng trong phút chốc trừng lớn. Ta hướng về hắn cười cười, sắc mặt của hắn lại vô cùng khó nhìn, khóe miệng tràn máu tươi, ở dưới ánh trăng ướt át đến chói mắt.
Những người chung quanh sớm đã phản ứng kịp, khoảnh khắc vây quanh ta. Lâm Phóng thì bị vài kẻ khác kéo chạy vào sâu trong rừng rậm. Ta gấp gáp, vung dao găm muốn hướng đến gần bọn hắn.
Lại bị ngăn trở.
Bảy tám người như gió bão mưa rào tấn công tới đây, ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Phóng và đám người kia càng lúc càng xa.
Sau khi ta giết năm người, rốt cuộc ta không còn một chút sức lực nào, dao găm bị một người trong bọn họ đánh bay, ta cũng bị ba kẻ còn lại vây quanh, ngã ngồi xuống đất.
"Hừ! Ả đàn bà khốn khiếp! Giết nhiều người của chúng ta như vậy!"
"Nàng ta chính là Chiến Thanh Hoằng? Bộ dạng cũng không tệ!"
"Mẹ kiếp, tốn bao nhiêu ngày như vậy để tìm một nữ nhân, trước tiên cùng chúng ta chơi đùa chút đã!"
Ba người bọn họ xông tới.
Ta thở hổn hển nói:
"Tốt, ta cũng đánh không lại. Các ngươi ai tới trước?"
Bọn hắn sửng sốt. Trong đó một cái cười to nói:
"Không bằng cùng nhau?"
Lời còn chưa dứt, ta đã bắt lấy cơ quan trên hông. Ngân châm độc nháy mắt bay tứ tung, thân thể ba kẻ kia nháy mắt cứng ngắc, trên mặt hiện thần sắc không thể tin, chậm rãi ngã xuống.
Không nghĩ đến ta thực có một ngày cận kề cái chết, ám khí cha cho lại phát huy công dụng.
Ta ngẩng đầu, rừng rậm phía trước một mảnh sương mù. Lâm Phóng, ngươi ở nơi nào?
Bảo kiếm trên đất dưới ánh trăng toả ra phách quang, lạnh lẽo như nước — là Quyết mà Lâm Phóng cầm đi.
Ta chậm rãi bò qua, nhặt kiếm lên.
Chuôi kiếm chạm vào da thịt lạnh buốt, giống như tay của Lâm Phóng.
Ta phải đi cứu hắn, ta nhất định phải cứu hắn! Ta lấy kiếm chống xuống đất, chậm rãi đứng lên. Miệng vết thương ở đầu vai lại bật ra máu tươi, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
Đi mấy bước chân, chỉ thấy đất trời đảo lộn.
Không được, không thể ngất xỉu, còn chưa có cứu được Lâm Phóng!
————————
Ánh trăng long lánh, đèn đuốc sáng trưng. Một con sông nhỏ sâu và dài uốn lượn chảy đi, bốn phía là tiếng đàn sáo, thuyền hoa tú lệ, lan can chạm trổ hoa văn. Đây, đây là sông Tần Hoài nha!
Nước sông không sâu, mới chỉ đến eo ta.
Ta ở trong nước sông lạnh buốt chậm rãi bước đi.
"Tiểu thư, cô đi chậm như vậy, cô gia sẽ đợi không được!" Giọng nói của Tiểu Lam vang lên bên tai, lại không thấy bóng người.
Ta không bình tĩnh đáp:
"Thúc giục cái gì mà thúc giục, hắn không viết thư cho ta, ta sẽ không gặp hắn!"
Không đúng, ta rõ ràng đang ở Kinh Châu, như thế nào lại trở về sông Tần Hoài ở Kiến Khang?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!