Chương 36: Lâm phóng

"Các ngươi hộ tống minh chủ đi trước!" Giọng nói của Lục sư đệ truyền tới, nháy mắt hắn đã cùng hơn mười người chiến đấu thành một đoàn. Ta cắn răng, cùng hai hộ vệ nữa vây bên người Lâm Phóng, thúc ngựa chạy như bay vào sâu trong rừng rậm.

Ta bây giờ không còn là Chiến Thanh Hoằng hiếu chiến như lúc mới bước chân vào võ lâm nữa, lực lượng giữa địch và ta khác nhau rất lớn, ta hiểu loại tình huống này, quan trọng nhất chính là bảo hộ Lâm Phóng.

Dù phải hy sinh tất cả mọi người, Tiểu Lam, Lục sư đệ, La Vũ hay chính bản thân ta.

Bởi vì Lâm Phóng chính là võ lâm Giang Đông.

Phía sau, tiếng giết chóc ngày càng lớn dần.

Đám người Lục sư đệ, kềm chế được đại bộ phận đối phương. Nhưng người truy kích chúng ta vẫn đông đảo như cũ. Chúng ta không thể không bỏ ngựa lẩn sâu vào trong núi rừng.

Ngày đã ngả về tây, nhưng còn cách thời gian trời tối rất dài. Kẻ thù dường như giỏi về thuật truy kích, tựa tận lực đem chúng ta ép đến đường cùng, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa.

Rừng rậm lớn như vậy, cho dù chúng ta có ẩn nấp ra sao, thậm chí chúng ta đã một lần cho rằng cắt đuôi được bọn hắn. Nhưng không đến thời gian một nén nhang, lại nghe thấy bước chân tiếng của bọn họ.

Như ác mộng dây dưa không ngừng, như mãnh thú rượt đuổi không ngừng.

Gã hộ vệ thứ hai hướng về chúng ta vừa chắp tay:

"Minh chủ, hộ pháp, bảo trọng!" Sắc mặt hắn nặng nề nghiêm túc rút ra song đao, đan chéo ở trước ngực, xoay người khom trước mặt chúng ta, thấp giọng quát: Các ngươi nhanh đi!

Gã hộ vệ đầu tiên, nửa canh giờ trước, đã lưu lại chặn đánh quân địch, che dấu ba người chúng ta. Bây giờ, chỉ dư lại một hộ vệ này hắn cũng dứt khoát yêu cầu lưu lại — bởi vì tiếng bước chân của kẻ địch đã rất gần!

Ta hít sâu một hơi nói: Bảo trọng!

Xoay người lại gặp Lâm Phóng gắt gao nhìn bóng lưng hộ vệ này, hai tay nắm chặt.

Ngực ta mơ hồ sinh đau — ta biết, Lâm Phóng trước giờ không nguyện ruồng bỏ đồng bọn chính mình, tuy rằng mỗi người đều đồng ý vì hắn mà chết. Nhưng hôm nay, hắn không rên một tiếng, yên lặng cùng ta chạy trốn, ngầm nhắm mắt bỏ qua từng người từng người ở lại đối đầu với địch.

Rõ ràng hắn biết hắn là hi vọng của chúng ta, cho nên hắn chỉ có thể làm như vậy.

Nhưng Lâm Phóng, trong lòng chắc chắn rất khổ sở!

Ta cảm thấy trong đầu nóng lên, duỗi tay bắt lấy tay hắn. Tay hắn cũng như người, lạnh buốt tận xương.

Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn ta.

Ta nắm lấy tay hắn thật chặt:

"Lâm Phóng, chúng ta đi! Ta sẽ bảo hộ ngươi!"

Lâm Phóng, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, làm người cuối cùng ngã xuống bên cạnh ngươi.

——————–

Trời tối. Chúng ta cũng chạy hết nổi.

Ta hai trốn vào trong một động đá. Chung quanh một mảnh tối đen yên tĩnh. Có phải chúng ta đã tránh thoát rồi?

Ta tựa vào trên vách đá, Lâm Phóng ngồi bên cạnh ta. Ánh trăng âm lãnh từ ngoài cửa động chiếu vào, khiến cho ta cảm thấy một ngày chạy trối chết này có chút không thật.

Rõ ràng buổi sáng mười mấy người chúng ta vẫn còn êm đẹp. Thế nào đến buổi tối, chỉ còn lại hai người?

"Nếu như bọn họ tìm đến nơi này, ta liền ra ngoài dẫn bọn họ rời đi." Ta không dao động nói. Lâm Phóng không tiếp lời, trong đêm tối, ta có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn đang nhìn ta.

"Lâm Phóng, ta dụ bọn họ rời đi, ngươi hãy theo phía sau nham động này chạy. Vừa nãy ta đã nhìn, phía sau nham động đã là rừng rậm giáp ranh. Nơi này cách Võ Xương đã không đến ba mươi dặm, chỉ cần chạy tới đó là an toàn!"

"Ngươi quên là bây giờ ngươi không thể động võ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!