Chương 35: Mai phục

Lâm Phóng nâng con mắt nhìn thoáng qua Lưu Khác đang nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi bật cười:

"Thanh Hoằng, Lưu đại hiệp nói: Đỗ Tăng đã bí mật hướng triều đình cùng toàn thể võ lâm thả tin, hắn nhất định báo mối thù ở Miện Dương. Nếu ai có thể bắt sống hai chúng ta giao cho hắn, hắn liền lui binh ở Giang Bắc, kiếp này không đặt chân vào Đại Tấn một bước."

Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn ta:

"Để giết được hai chúng ta, Đỗ Tăng thực sự không tiếc vốn gốc!"

Ta lập tức bị lời nói của hắn gây chú ý, ngay cả Ôn Hựu cũng tạm thời ném sau ra đầu. Ta cùng Lâm Phóng, hiện tại đáng giá như thế sao?

Trong mắt Đỗ Tăng, không ngờ chúng ta còn được quan tâm hơn giang sơn hắn thèm nhỏ dãi đã lâu……

Đang cân nhắc mở miệng nói cái gì đó khiêm nhường một chút, lại nghe thấy Lâm Phóng nhàn nhạt nói:

"Ngươi không nên đắc ý. Đỗ Tăng thay đổi thế này chẳng qua chỉ là ứng kế tạm thời mà thôi."

Tuy là ngữ khí lạnh lung như nước lại rõ ràng ẩn chứa ý cười. Ta có chút kinh ngạc nhìn minh chủ đại nhân — ngay cả hai gã hộ vệ cũng ngẩn người ra.

Trong nét cười ấy, thế nào có một chút hư hư thực thực cùng mùi vị sủng nịch?

Nhưng nụ cười sủng nịch của minh chủ đại nhân lại khiến ta không rét mà run!

Có loại cảm giác là lạ trào lên trong lòng.

Lâm Phóng lại chuyển ánh nhìn về phía Lưu Quang:

"Đa tạ ân báo tin của Lưu đại hiệp. Nếu có gì cần Lâm mỗ trợ giúp xin mời nói thẳng."

Lưu quang dò hỏi:

"Vậy các ngươi vẫn đến Võ Xương sao?"

Tất nhiên.

Lưu Quang gấp gáp:

"Đỗ Tăng hai ngày trước đã lên tiếng, bây giờ chuyện này đã đồn đại suốt đại giang nam bắc, triều đình võ lâm! Các ngươi còn định đến Võ Xương, không phải rõ ràng đi chịu chết sao?"

Lâm Phóng nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái:

"Thế Lưu đại hiệp nói, chúng ta…… nên đi nơi nào?"

Lưu Quang vô cùng nghiêm túc nói:

"Mộ Dung thị ở Liêu Đông."

Ồ? Lâm Phóng nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm:

"Thanh Hoằng, có muốn đi Liêu Đông không?"

Ta lập tức tiếp lời nói:

"Không đi, nghe nói bên đó giống như hầm băng, là một nơi lạnh lẽo hoang dã!"

Ngoài miệng nói đùa là thế, nhưng trong lòng cảm giác là lạ lại trào lên — ta nhịn không được lại nhìn về phía khuôn thanh lãnh tuấn tú của Lâm Phóng, chỉ thấy hắn mi dài nhíu lại, ánh mắt trầm tĩnh.

Ta bỗng nhiên lĩnh ngộ ra một chuyện– khó trách ta cảm thấy là lạ –

Ngữ khí của Lâm Phóng khi nói chuyện với ta, khi lạnh nhạt châm chọc khi uy hiếp không dấu vết cùng kiểu quan tâm như có như không, các loại phong cách hành sự, thật giống……người cha anh minh thần võ của ta!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!