Chương 32: Thủ cấp

Bóng đêm đã có chút thâm, thân ảnh của Lâm Phóng mảnh khảnh đứng đó lại làm cho người ta có cảm giác áp bức vô hình.

Hai tròng mắt của hắn cùng bầu trời đêm hoà cùng một màu, trong đêm hè, lại khiến ta rét lạnh thấu xương.

Ta vẫn chưa…… Ta đang muốn nói

"Ta vẫn chưa cậy mạnh."

Chiến Thanh Hoằng! Hắn cắt ngang lời nói của ta,

"Ngươi đi theo ta đã nhiều ngày, chẳng lẽ không biết đạo lý lượng sức mà làm? Nếu ta cũng giống như ngươi, thông suốt gặp người liền cứu, chỉ sợ người của chúng ta, đã sớm chết vô số lần!"

"Ta hiểu. Nhưng thấy Cao tướng quân ở ngay trước mặt ta rơi xuống, ta không thể trơ mắt đứng nhìn!" Hắn cũng là cánh tay của ngươi a!

"Vớ vẩn! Biết rõ không thể làm mà lao vào, thật ngu ngốc!" Hắn mắng,

"Hay ngươi cậy chính mình có bảo giáp hộ thân, tùy ý làm bậy? Ngươi có biết nếu thực là rơi xuống thành, cho dù đến Hạ Hầu Dĩnh tới, cũng khó mà cứu được ngươi!"

Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, rõ ràng hắn từ trước tới giờ không tức giận –

May mắn hắn không biết, kỳ thật ta không có bảo giáp, nếu không hắn nhất định sẽ phát hỏa càng lớn.

Một lúc lâu sau, chúng ta đều không nói lời nào.

Cũng biết sai rồi? Hắn gập lại cánh tay áo cúi đầu nhìn ta, giọng nói đã khôi phục lại vẻ sóng nước chẳng dao động ngày thường.

Không biết.

Ta trừng hắn,

"Nếu như có lần nữa, ta vẫn sẽ cứu, dù chỉ là một binh lính bình thường."

Hắn nhìn ta một cái, không nói chuyện, quay đầu đi, thân ảnh mảnh khảnh dưới ánh trăng dần dần đi xa.

Ta biết là hắn đúng, ta hôm qua thiếu chút nữa mất đi tính mạng. Nhưng ta không phải Lâm Phóng người trên lưng gánh cả võ lâm.

Tập võ để hành hiệp trượng nghĩa, không thể thấy chết không cứu, đây chính là đạo lý đơn giản của ta.

"Đông — đông — đông –"

Trong lòng ta cả kinh, xoay người lại, chỉ thấy Lâm Phóng cũng dừng bước.

"Đông — đông — đông –" Tiếng trống nặng nề phảng phất như phát ra từ địa ngục sâu tối truyền tới, nháy mắt liền muốn bừng tỉnh cả thành Miện Dương.

Ta thả người đến bên cạnh Lâm Phóng.

"Quân – địch – đánh — úp" Cửa thành phía Tây, phía Đông, có người điên cuồng la hét.

"Khẩn – cấp — tập — kết –" Cửa thành Bắc có người gầm lên giận dữ.

Ta hoảng sợ kinh hãi, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Phóng. Sắc mặt hắn nặng nghiêm túc nói: Hồi doanh.

——————

Đã là bình minh, mặt trời đỏ bừng từ sau tầng mây thật dày lộ ra hơn nửa. Sáng sớm tháng bảy, có chút lạnh lẽo, trong không khí ngập tràn sát khí.

Ta dựa vai vào tường thành lạnh buốt, nhìn mây dày đặc phía chân trời. Bên cạnh ta, từng tốp binh lính ngổn ngang lộn xộn do mới ngủ dậy.

Huynh đệ La Vũ không xấu hổ là thân kinh bách chiến*, mấy ngày vất vả này bảy người bọn họ vẫn không có một chút hao tổn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!