Chúng ta ghé mắt theo hướng nhìn của Lâm Phóng, lại chỉ thấy một nghiên mực vuông tối đen, nhìn không ra manh mối.
Lâm Phóng cười cười nói: "Khi còn bé trong nhà từng có hai cái, chỉ là chiến loạn nên thất lạc."
Tuyên Khải hít vào một ngụm khí lạnh: "Màu sắc ra sao?"
Lâm Phóng nói: "Một đỏ một xanh."
Tuyên Khải mang vẻ mặt thành kính đứng lên, từ phía sau bàn vuông đi ra, nắm tay Lâm Phóng: "Hiền đệ, Phách Lệ nghiên mực lấy đỏ làm đầu, sắc xanh làm thứ, màu đen cấp bậc thấp nhất, lại là thế gian hiếm có, vạn tiền khó cầu. Mau mau nói với ta, nghiên mực trong nhà ngươi có hình dạng gì?"
Một bên Cao Kiến Hoa vội la lên: "Đại nhân, ngài còn hẹn các vị lão gia trong thành uống rượu!"
Tuyên Khải vỗ đầu, chợt cười nói: "Hiền đệ có nguyện ý đi cùng ta?"
Lâm Phóng khom người nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
————
Sáng sớm ngày thứ hai, ta bị tiếng mưa rơi gõ tí tách vào song cửa sổ đánh thức.
Trời mới tờ mờ sáng, phả vào mặt là không khí tươi mát se lạnh sau cơn mưa.
Tiểu Lam đẩy rèm ra, thu ô đi vào phòng, vẻ mặt thần bí: "Tiểu thư, vừa rồi Lục sư đệ cùng ta nói, minh chủ đại nhân, Cầu An và Tam sư huynh hôm qua hơn nửa đêm mới trở về."
Đúng thế, hôm qua ta và những người khác trở lại khách điếm, còn đám người Lâm Phóng đi theo Tuyên Khải tướng quân ăn chơi đàng điếm…… Xem ra cả khách và chủ đều hết sức hoan hỉ.
Tiểu Lam vẻ mặt hưng phấn tiến gần tới đây: "Lục sư đệ còn nói, ngửi được trên người Tam sư huynh hương vị của son phấn……"
Hai chúng ta liếc nhau, hắc hắc cười lên. Hôm nay nhất định phải trêu chọc bọn hắn một phen.
Lúc dùng bữa sáng, sắc mặt Lâm Phóng rõ ràng có chút tái nhợt, chỉ có điều một đôi mắt vẫn như cũ trong trẻo tựa trước.
"Ta đã cùng Tuyên tướng quân nói chuyện, hôm nay chúng ta sẽ tiến vào quân doanh." Lâm Phóng nói: "Trước nên cùng Cao tướng quân bàn bạc, nắm rõ tình hình của địch. Tuyên tướng quân cho phép chúng ta tất cả tuỳ cơ ứng biến."
Hôm qua còn là một bộ dạng không kiên nhẫn, hôm nay đã cho phép chúng ta tuỳ cơ ứng biến. Ta không thể không lại một lần nữa cảm thán cho tài năng của Lâm Phóng.
Cơm xong, mọi người liền trở lại phòng thu dọn hành trang.
Ta như không có việc gì tiến đến bên cạnh Lâm Phóng, nhỏ giọng nói: "Minh chủ đại nhân, đêm qua…… Làm lụng vất vả quá độ đi?"
Hắn rất hiếm khi tỏ ra sửng sốt.
Có thú vị có thú vị! Ta nhất thời vô cùng đắc ý.
Lâm Phóng cúi đầu nhìn ta: "Thì ra Thanh Hoằng…… Cũng đã hiểu chuyện phong nguyệt rồi."
"……"
———————-
Phía nam thành Miện Dương trong vòng ba mươi dặm là một con sông gọi là Miện Thủy; Đông, Tây, Bắc ba cửa thành còn lại, bố trí ba vạn đại quân chủ lực phân bố tại hai cửa Bắc và cửa Tây.
Chúng ta sáu mươi hai người đều là một thân áo khoác đen, cùng Cao Kiến Hoa hướng về phía cửa Bắc mà đi.
Tường thành màu xám dài như không giới hạn, lều trại của quân sĩ cắm trên đất vàng cũng liên miên không dứt. Một đường đi gặp không ít binh lính, đều là biếng nhác, sắc mặt nhẹ nhàng hướng về phái Cao tướng quân hành lễ. Ba vạn người lại bị một vạn người của Đỗ Tăng dọa đến co đầu rụt cổ ở trong tiểu thành này, thì ra cũng không phải không có đạo lý .
Lâm Phóng dẫn theo ba người là ta, Tam sư huynh và Cầu An, đi theo Cao tướng quân vào chủ trướng. Trong trướng, các tướng đã đợi sẵn, trang phục đều chỉnh tề, thái độ đối với chúng ta cũng là lễ nghi cung kính.
Thế là hai bên chào hỏi một chút, liền bắt đầu thảo luận quân vụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!