Chương 3: Lâm phu nhân

"Thanh Hoằng thật có nhã hứng." Lâm Phóng nhìn trước mắt một mảng nước dao động lăn tăn.

"Đương nhiên, ta là người rất có nhã hứng ." Ta hơi có chút đắc ý.

Cái gọi là thỏ khôn ba ngách*, ta ở bờ sông thuê một chiếc thuyền con, so với khách sạn tiện nghi không ít.

(Thỏ khôn ba ngách:

Ý nói: thỏ có ba ngách hang để tránh cho khỏi bị chết; cũng như con người phải có trí mưu tự tồn)

Gió sông thổi nhẹ qua, ta nhìn hắn một thân quần áo che kín, không nóng sao?

Hẳn là rất nóng –

Chiếc khăn cũ màu trắng dùng để cột tóc trên đầu Lâm Phóng sớm đã cởi xuống, mái tóc đen mềm mại rối tung xõa xuống hai vai. Thân thể hắn dựa vào khoang thuyền, ống tay áo rộng rãi lộ ra bên trong cánh tay trắng nõn, cổ áo trễ xuống, lộ ra ra một mảng da thịt tựa như ngọc.

Hắn thực sự sinh ra thật đẹp, phấn điêu ngọc trác như dạng thần tiên sắp bệnh chết.

"Lâm công tử, ngươi rất nóng?" Ta quan tâm nhìn hắn,

"Hay là ta kêu Tiểu Lam lên thuyền giúp ngươi quạt?"

Không cần.

Hắn trầm mặc một lát, lại trừng mắt một cái, không biết tại sao, lòng của ta như thế lại nhảy nhanh vài nhịp.

Hắn trừng ta làm gì?

Chẳng lẽ là vì noãn tâm châu?

"Lâm công tử, noãn tâm châu hiện nay không thể cho ngươi." Ta vừa mới đồng ý Tiểu Lam, cho nàng mang chơi mười ngày.

Lâm công tử cúi đầu cười khẽ:

"Quân tử không đoạt nhân sở ái*. Thanh Hoằng đã cướp được, đó là của Thanh Hoằng. Ta không cần."

(Quân tử không đoạt nhân sở ái: quân tử sẽ không đi đoạt thứ thuộc sở hữu của người khác)

"Nhưng nếu như ngươi cần, ta có thể cho ngươi mượn." Ta chân thành nói, nhìn thân thể hắn tiều tụy vì bệnh, tựa hồ thực sự cần.

"Tốt, nếu như ngày kia ta bệnh tình nguy kịch, nhất định hướng Thanh Hoằng mượn." Lâm công tử cảm kích nhìn ta, chỉ là lời nói có chút quái dị.

Không khí tương đối tĩnh lặng.

Lâm công tử cũng không phải người đặc biệt khéo ăn nói, lúc này càng ngây ngốc nhìn ngoại sơn thủy cảnh phía ngoài thuyền.

Đâu có nửa điểm phong thái hào hùng của nhân sĩ võ lâm? Ngược lại có điểm giống như công tử nhà giàu chưa gặp qua sự đời, đáng thương tội nghiệp.

Ta nhất thời sinh lòng thương cảm — hắn chắc hẳn rất ít đi ra ngoài, quả nhiên là bị người ta coi như hình nộm.

Lâm công tử.

Gọi ta là A Phóng.

"A Phóng, ngươi có phải hay không …… Rất ít khi đi ra ngoài?" Ta hạ giọng, tiến đến bên lỗ tai hắn,

"Bọn hắn…… Đối với ngươi không tốt?"

Cử chỉ tiếp cận mờ ám của ta như vậy nháy mắt làm tai hắn đã đỏ ửng lên, liếc nhìn ta, cúi đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!