Mùng năm tháng năm, phía tây của núi Lạc Nhạn như cũ, một mảnh xanh xanh bát ngát của cây rừng, cảnh sắc tú lệ cao ngất.
Lâm Phóng, ta, Tiểu Lam, Hoắc Dương cùng hai mươi bốn hộ vệ, tổng cộng hai mươi tám người, hôm nay hiếm khi có được một sắc đen của trang phục võ sĩ, mỗi người dắt một con tuấn mã, chuẩn bị xuất phát.
Không ngờ đến, lần này người được triều đình phái tới tiễn đưa lại là Ôn Hựu.
Làm cho ta cảm thấy đối với hai chúng ta mà nói, nơi này có chút hàm ý đặc thù, khiến người kích động: Chính là tại núi Lạc Nhạn này, chúng ta đã thoát hiểm từ tay đám đạo sĩ; cũng là ở chỗ này, chúng ta cùng nhau bái nhận dưới trướng của Võ Lâm minh chủ.
Ta nghĩ, đây thật là cái điềm tốt, hôm nay hắn ở chỗ này đưa tiễn ta, dăm ba tháng sau, chúng ta lại ở chỗ này sum họp.
Tuy rằng cùng Ôn Hựu ly biệt đau xót trong lòng ta trước sau ủ dột, nhưng nhìn vẻ mặt của những chiến hữu bên cạnh, ta lại không kiềm chế nổi nhiệt huyết sôi trào.
Nhìn nơi không xa, Ôn Hựu một thân trắng quần áo, sắc mặt vẫn nặng nề không khỏi khiến ta vốn không tim không phổi mà vẫn phải chột dạ.
Ta cùng mọi người đứng chung một chỗ, nhìn Ôn Hựu không dưới vài lần, nhưng hắn vẫn cùng một vị quan viên khác bên cạnh nói chuyện. Ta có chút ngại ngùng đến tìm hắn.
Chưa kịp thì một thái giám đã hô lên: Giờ lành đã đến!
Ôn Hựu nghiêm mặt, gập lại tay áo, thần sắc nghiêm túc và trang trọng.
Lâm Phóng đi tới.
Một bên quan lại dâng rượu cũng bước lên.
Ôn Hựu chủ trì, tế trời, lại thay thiên tử tặng Lâm Phóng một thanh bảo kiếm, thân kiếm sắc bén, hàn quang bắn ra bốn phía, tên viết Đạc.
Lâm Phóng tiếp nhận, vái ba lạy.
Sau đó là ta.
Ta bình tĩnh đứng trước mặt Ôn Hựu.
Thần sắc của hắn hôm nay, cùng ngày thường có chút bất đồng. Có thể là vì đại biểu cho thiên tử làm lễ tiễn chúng ta nên hắn đặc biệt nghiêm túc, trên mặt không có nửa điểm tươi cười.
Ta nhìn phía sau hắn mấy tên quan viên cùng một đội Tán Kỵ Thường Thị, thực muốn một cước đá văng cái tên không biết thú vị này đi.
Một bên thái giám đưa một bài phát biểu tới, lẽ ra hắn muốn đọc cái đó.
Hắn khoát khoát tay, không tiếp. Nâng tay, bưng lên một chén rượu, hai tay dâng lên.
Hắn nhắm mắt, rồi lại chợt mở to, lộ ra một nụ cười:
"Tướng quân đi lần này, ngàn dặm xa xôi, gánh nặng đường xa. Tử Tô thứ nhất chúc Tướng quân, bách chiến bách thắng, chiến công không dừng!" Hắn nói thật sự rất chậm, đơn giản mấy câu lại dường như dung sức lực rất lớn.
Phía sau hắn mọi người đều sửng sốt .
Ta thu ý tươi cười, duỗi tay tiếp nhận ly rượu, uống cạn.
Vì sao rượu biệt ly này lại có chút đắng.
Hắn lại bưng lên một ly nữa:
"Thứ hai chúc Tướng quân bình an vô sự, không bệnh không đau."
Uống cạn.
Cốc thứ ba:
"Thứ ba mong tướng quân sớm khải hoàn trở về!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!