Đêm nay, chúng ta ngủ trọ lại tại một khách sạn hoang vu.
Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, bóng đêm thâm trầm, tĩnh mịch.
Ta nhíu mày ngồi trước ánh nến, một cây kim và một sợi chỉ.
Tiểu Lam một bên vỗ trán:
"Tiểu thư, không phải chứ! Cô thực sự muốn làm dây treo ngọc cho cô gia?"
Ta gật gật đầu.
Nàng lại nói:
"Nhưng, cô hiện tại còn chưa vào cửa nhà họ Ôn đã nghe lời hắn như vậy, về sau há không phải sẽ bị cưỡi trên đầu?"
Ta buông thứ trong tay ra, nghĩ nghĩ rồi nói:
"Tiểu Lam, trước kia ta thấy mẹ may y phục cho cha rất hài lòng vui vẻ thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, có cái gì vui vẻ cơ chứ. Hôm nay ta mới biết, kỳ thực vui lắm."
Tiểu Lam ngẩn ngơ, nói
"Tiểu thư, thật là buồn nôn a……"
Ta khinh bỉ liếc nhìn nàng một cái:
"Chờ em có người trong lòng sẽ rõ ràng."
———————
Ngày thứ hai, ngày thứ ba….. giống nhau qua đi. Ngựa của chúng ta không dừng vó vội vàng hướng tới Giang Châu, hành trình mỗi ngày đều khẩn trương.
Ta cũng không thể cùng Tử Tô nói mấy câu.
Chỉ là năm sáu ngày sau, trên hông hắn có thêm một khối ngọc bội cùng của ta giống y như đúc, dây tua là màu xanh da trời kia nổi bật trên quần áo màu đen của hắn.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ nhìn về phía ta, ánh mắt sáng quắc, hơi chứa ý cười.
Tử Tô a, Tử Tô.
Một hôm khi đang nghị sự, một vị sư huynh bỗng nhiên kinh ngạc nói:
"Ồ, Tử Tô, ngọc bội của Thanh Hoằng sao lại trên người ngươi?"
Ta giả vờ nghiêm túc xem tin tức tình báo trong tay nhưng ngọc bội trên hông lại khiến ta rơi vào cảnh giấu đầu hở đuôi.
Ôn Tử Tô thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người, tiếp tục nói tình báo.
Hoắc Dương nhìn ta, trưng ra bộ dạng
"ta đã biết là như thế". Đúng là tiểu tử thối.
Ta cố gắng thản nhiên, không để ý.
Lại một ngày khác, nghị sự hoàn tất, Tiểu Lam đưa hoa quả tới cho mọi người.
Đến trước mặt Tử Tô, Tiểu Lam bộ dạng như quên mất đang trong trường hợp nào, thản nhiên nói:
"Cô gia, ăn trái cây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!